Chương 803
“Thôi!” Tề Mẫn Mẫn túm lấy vạt áo Hoắc trì Viễn ngăn cản anh. Tuy cô thấy Ninh hạo sẽ không phải là loại tiểu nhân bỉ ổi sẽ đi làm chuyện này, nhưng nhỡ có vạn nhất thì sao? Hoắc trì Viễn trả thù nhất định sẽ không nương tay.
“Em không tin tưởng Ninh Hạo?” Hoắc trì Viễn hơi hất mày.
Người mật báo cho bác Tưởng chắc chắn sẽ không phải là Tề Bằng Trình, kia cũng chỉ còn lại có 3 người: Dương Nguyệt Quyên, Tề Lạc, Ninh Hạo là khả nghi.
Mỗi người có 30% khả năng.
Ninh Hạo yêu Tề Mẫn Mẫn, nhưng không thể sánh bằng anh, sử dụng một chút thủ đoạn phá hoại hôn lễ của anh cũng không phải là không có khả năng.
Chỉ là nếu Ninh Hạo thật sự làm như vậy, cậu ta sẽ phá hoại hình tượng của mình trong lòng Tề Mẫn Mẫn.
Cho nên Tề Mẫn Mẫn muốn ngăn cản. Cô thà rằng không muốn biết chân tướng cũng sẽ không muốn để cho hình tượng của Ninh Hạo trở nên xấu xí trong lòng mình.
Điều này có phải đại biểu cho việc Tề Mẫn Mẫn cực kỳ thích Ninh Hạo hay không?
Hoắc trì Viễn không muốn cũng phải thừa nhận anh đang ghen.
“Hẳn là… Không phải cậu ấy.” Tề Mẫn Mẫn lúng ta lúng túng nói.
Vương Giai Tuệ xem sách một lúc lâu, mệt đến muốn gục xuống bàn. Sau khi tỉnh lại là năm rưỡi chiều, chuông cửa vang lên không ngừng. Cô vội vàng đẩy xe lăn ra mở cửa.
Mẹ có chìa khóa, cho nên chắc chắn không phải mẹ. Vậy có thể là ai đây?
Chắc không phải là Hoắc Nhiên chứ?
Sao anh ta lại có thể rảnh rỗi như thế chứ?
Cô nghi ngờ mở cửa nhìn thấy Ninh Hạo đứng ngoài, hơi kinh ngạc cho rằng bản thân chưa tỉnh ngủ, vẫn đang nằm mơ.
Cô dụi mắt rồi ngẩng đầu lên, thấy Ninh Hạo vẫn đang đứng ngoài.
Lúc này cô mới chắc chắn mình không bị hoa mắt: “Ninh Hạo!”
Ninh Hạo cười nhẹ, nói: “Mình đến phụ đạo cho bạn!”
“Cảm ơn!” Vương Giai Tuệ cực kỳ vui vẻ mà dịch xe lăn để Ninh Hạo vào.
“Bạn ăn cơm chưa?” Ninh Hạo quan tâm hỏi.
“Mẹ mình về sẽ nấu cơm!” Vương Giai Tuệ cười trả lời.
“Mình có mua chút đồ ăn đến!” Ninh Hạo giơ túi ni lông lắc lắc nhìn Vương Giai Tuệ, “Chắc chắn sẽ không ngon bằng bác gái làm đâu!”
Vương Giai Tuệ nhìn thấy trên mấy hộp xốp có logo của khách sạn 5 sao, vội vàng nói: “Chắc chắn không đâu, nhà mình chị toàn cơm rau dưa, nào có ngon như trường XX chứ?”
“Chúng mình chờ bác gái về rồi ăn luôn!” Ninh Hạo đặt túi đồ ăn lên trên bàn cơm, rồi ngồi xuống ghế sô pha, lấy sách giáo khoa ra.
Vương Giai Tuệ thấy quần áo cô vứt lung tung trên ghế sô pha, đỏ mặt vội vàng đẩy xe lăn qua, ôm quần áo vào lòng, nhỏ giọng nói: “Mình đi lấy sách!”
Nói xong, cô dùng sức đẩy xe lăn đi về phía phòng ngủ.
Liệu Ninh Hạo có cảm thấy cô là một cô gái lôi thôi không?
Chẳng qua chân đau nên cô chẳng muốn làm gì cả