Vợ Cũ Thật Quyến Rũ

Chương 773




Chương 773

Tưởng phu nhân thấy vết thương của anh, không cam lòng mím môi: “Nể mặt cậu đã cứu tôi một mạng, tôi để cậu đi!”

“Cứu cô?” Chu Cầm kinh hãi nhìn Tưởng phu nhân.

“Em vốn nghĩ muốn tự sát ở trước mộ của Tưởng Bình, Hoắc trì Viễn lại kiên quyết lấy dao đi, tay cậu ta bị cắt phải rồi.” Tưởng phu nhân giống như đang nói một chuyện rất chi là bình thường, ngữ khí vô cùng thoải mái, một chút lo lắng cho Hoắc trì Viễn đều không có. Điều này làm cho Chu Cầm cực kỳ bất mãn.

“Khiết Nghi, nếu không có việc gì thì cô nghỉ ngơi cho tốt đi.” Chu Cầm lãnh đạm nói xong, liền quay sang nói với chồng mình, “Hoài Lễ, chúng ta cũng về nhà thôi.”

“Không muốn theo giúp em sao?” Tưởng phu nhân có chút ỷ lại nhìn Chu Cầm.

“Tay con tôi cũng sắp tàn rồi. Hôm nay tôi không có tâm tình” Chu Cầm nói xong, liền mở cửa xe, ngồi vào Maybach.

Thời điểm Hoắc Hoài Lễ bước qua Tưởng phu nhân, nhẹ giọng trấn an bà ta một câu: “Dưỡng bệnh cho tốt.”

“Tôi sẽ dưỡng bệnh cho tốt, các người đi thì cứ đi đi!” Tưởng phu nhân nói xong, liền xoay người đi vào biệt thự.

Hoắc trì Viễn Ném qua cho bác sĩ Vương một ánh mắt, liền dẫn theo cha mẹ rời đi.

Chu Cầm đau lòng nhìn tay con trai: “Tiểu Viễn, con không muốn sống nữa sao?Khiết nghi muốn tự sát, mẹ biết con áy náy, nhưng mà con cũng không thể lấy tay mình đi đoạt dao! Dao này nếu như không may cắt vào động mạch chủ, lúc đấy tay con phải làm sao bây giờ!”

“Mẹ, không thảm đến nỗi như vậy. Chỉ là chảy chút máu thôi. Người đừng lo lắng.” Hoắc trì Viễn trấn an cười cười.

“Về nhà mẹ khâu lại cho con! Mẹ nhất định không để cho tay con lưu lại vết sẹo xấu xí đâu.” Chu Cầm nghẹn ngào nói.

Hoắc Hoài Lễ bất đắc dĩ nói: “Chu Cầm, bà để ý cái đấy làm gì?Để lại sẹo so với tàn phế quan trọng hơn sao?”

“Bởi vì tôi không tin kỹ thuật khâu ở nơi đó, chẳng khác gì giống như khâu đế giày cả.”

“Ba, mẹ, về đến nhà rồi.” Hoắc trì Viễn bất đắc dĩ lắc lắc đầu.

Chu Cầm nhảy xuống xe, tiện tay túm cổ Hoắc trì Viễn vào nhà, nhanh chân lên lầu.

Trở lại phòng mình, bà lấy hòm thuốc của mình ra, từ bên trong cầm lấy dụng cụ, bắt đầu rửa miệng vết thương cho Hoắc trì Viễn.

“Tiểu Viễn,Khiết nghi nếu lại tự sát, con cứ mặc kệ bà ta.Con cứu màng bà ta nhưng bà ta lại đối xử với miệng vết thương của con như thế đấy. Thiệt thòi cho chúng ta đối xử tốt với bà ta như vậy, thật sự là nuôi một con sói mắt trắng mà.”

“Mẹ, Tưởng Y Nhiên cùng bác trai tạo thành tổn thương quá sâu sắc cho bác ấy, bản chất của bác ấy vốn thiện lương.” Hoắc trì Viễn vì Tưởng phu nhân biện hộ.

“Lượng thuốc tê khá ít, khả năng sẽ có chút đau, con kiên nhẫn một chút.” Chu Cầm dùng kim khâu lại vết thương, miệng thì nói với Hoắc trì Viễn.

Hoắc trì Viễn nhăn mặt, cố nén đau đớn: “Mẹ…Mẹ đừng… Có thành kiến với bác gái. Bác ấy chỉ là nhất thời bị thù hận che mắt thôi.”

“Được. Mẹ nghe lời con.” Chu Cầm đành phải đáp ứng.” Mẹ sẽ đối xử với bà ta như chị em ruột.”

“Tưởng gia chỉ còn lại một mình bác gái, chúng ta đối xử với bác ấy tốt cũng là tận tâm với bác trai, là công bằng với Y Nhiên.” Hoắc trì Viễn thâm trầm nói.