Chương 767
Ở sảnh quốc tế đi, Lynda rúc vào trong lòng Trịnh Húc, ngẩng đầu hỏi: “Anh nói xem tại sao đột nhiên Hoắc tổng muốn đi Đức?”
Trịnh Húc nhẹ nhàng liếc Hoắc trì Viễn, bình tĩnh nói: “Không được suy đoán suy nghĩ trong lòng Boss. Boss kêu đi hướng đông, thì chúng ta đi hướng đông. Boss kêu đi hướng tây, chúng ta đi hướng tây!”
“Điều này em hiểu. Nhưng em cảm thấy với tình trạng hiện giờ không nên xuất ngoại. Anh ấy bỏ đi lần này, sợ rằng Tề Mẫn Mẫn không có cách nào tha thứ cho anh ấy đâu!” Lynda lo lắng nói.
“Cô gái ngoan!” Trịnh Húc cười nhạt, cúi đầu hôn Lynda một lúc.
“Chưa đủ!” Lynda ôm lấy cổ Trịnh Húc.
Trịnh Húc lại hôn một cái lên môi cô, sau đó nhíu mày.
“Muốn như vậy cơ!” Lynda ngồi vào lòng Trịnh Húc, nhiệt tình hôn lên môi anh ấy.
“Đừng như vậy!” Trịnh Húc xấu hổ đẩy Lynda ra, dùng sức vuốt ve lại áo vest bị cô làm nhàu.
Lynda bất mãn kháng nghị: “Anh không yêu em à?”
Trịnh Húc xấu hổ nhìn mọi người xung quanh, nhỏ giọng nói: “Yêu!”
“Vậy anh sợ cái gì chứ?” Lynda ôm cổ anh ấy, bất mãn kháng nghị. Hai người bọn họ, nam chưa cưới nữ chưa gả, lại còn đang yêu nhau, sợ cái gì chứ?
“Hai chúng ta ân ái như vậy, em có nghĩ đến tâm trạng của Hoắc tổng không?” Trịnh Húc nhìn về Hoắc trì Viễn đang ngẩn người.
Lynda thì thầm vào tai Trịnh Húc, cười xấu xa, nhỏ giọng nói: “Em đang cố tình kích thích anh ấy đó. Đàn ông có vợ đủ loại hạnh phúc, đàn ông không vợ cực kỳ bi thương.”
Trịnh Húc bị lời nói đùa của Lynda chọc thiếu chút nữa bật cười.
Những lời xì xào bàn tán của Lynda và Trịnh Húc lọt vào tai Hoắc trì Viễn.
Anh chua xót nhếch miệng.
Sao anh không biết cảm giác hạnh phúc khi có vợ chứ?
Đã từng, Tề Mẫn Mẫn cũng ngồi lên đùi anh, hai người ôm nhau xem tivi, ăn cơm.
Những hình ảnh trước kia xuất hiện trong đầu anh, khiến anh đau đớn siết chặt nắm đấm!
Những thứ ngọt ngào này hóa ra là cô hi sinh vì sự nghiệp của ba.
Cô đã hối hận vì từ bỏ Ninh Hạo anh tuấn, trẻ trung, bối cảnh tốt mà gả cho một ông già lại luôn vương vấn một người như anh.
Trong lòng vẫn luôn tơ tưởng một bóng dáng!
Anh không bao giờ biết cô lại nghĩ anh là người như vậy!
Có thể nói lời của cô đã thật sự đả kích sự tự tin của anh!
Đối với cô mà nói, anh quả thật già. Có thể không đến mức giống như ba nhưng thừa sức trở thành chú của cô.
Cho nên, cô chê anh già!
Hoắc trì Viễn giơ tay lên xem đồng hồ, anh phát hiện thời gian trôi thật chậm.
Anh cảm giác giống như cả một thế kỉ trôi đi vậy mà còn cách thời gian lên máy bay gần một tiếng.
“Lynda, Trịnh Húc! Hai người có thể đừng ân ái nữa được không?” Rốt cuộc, Hoắc trì Viễn cũng không nhịn được hỏi hai người cấp dưới đang nhiệt tình hôn nhau.