Vợ Cũ Thật Quyến Rũ

Chương 737




Chương 737

Còn nhớ lần đó, lúc cô hoảng sợ thét chói tai thì có một lồng ngực dày rộng ấm áp cho cô cảm giác an toàn. Mà lúc này, chỉ có một mình cô lẻ loi, không ai an ủi.

Lúc một mặt quỷ xuất hiện trước mặt cô, cả người Tề Mẫn Mẫn run rẩy, bịt lỗ tai, thét lên.

Hoắc trì Viễn, lúc em cần anh, thì anh đang ở đâu?

Tề Mẫn Mẫn khóc nấc lên, cực kỳ tủi thân.

“Tề Mẫn Mẫn, bạn ở đâu? Trả lời mình đi! Tề Mẫn Mẫn, mình là Ninh Hạo! Nói cho mình biết bạn đang ở đâu?!” Đúng lúc này, giọng nói của Ninh Hạo vang lên trước cửa nhà ma.

Tề Mẫn Mẫn giống như gặp đc cứu tinh, đột nhiên đứng dậy, chạy ra khỏi nhà ma.

“Lớp trưởng, mình ở đây!” Tề Mẫn Mẫn thấy Ninh Hạo đang đứng trong đám đông, lo lắng nhìn quanh, vội vàng chạy về chỗ cậu.

Ninh Hạo nghe thấy giọng Tề Mẫn Mẫn, vội vàng xoay người, vui mừng khi thấy Tề Mẫn Mẫn: “Tề Mẫn Mẫn, mình tìm được bạn rồi!”

Tề Mẫn Mẫn nhào vào lòng Ninh Hạo, đau lòng khóc to.

“Được rồi, đừng khóc nữa!” Ninh Hạo vuốt mái tóc dài của Tề Mẫn Mẫn, đau lòng khi cô nói vậy.

Vương Giai Tuệ đứng ở phía sau Ninh Hạo, tâm tình phức tạp nhìn Ninh Hạo cùng Tề Mẫn Mẫn ôm nhau đứng cùng một chỗ.

Nếu không có Hoắc trì Viễn, hai người bọn họ ở bên nhau thật đúng là trời sinh một cặp.

“Tề Mẫn Mẫn, cậu khiến mọi người vội muốn chết!” Cô đi đến bên cạnh hai người, vui sướng nhìn Tề Mẫn Mẫn.

“Giai Tuệ?” Tề Mẫn Mẫn không nghĩ tới có thể gặp Giai Tuệ, cô khẩn trương đẩy Ninh hạo ra, dùng sức lau nước mắt, giọng nói thành khẩn đầy xin lỗi: “Có phải tớ quấy rầy cuộc hẹn của hai người không?”

“Hẹn hò?” Vương Giai Tuệ sau khi nghe thấy Tề Mẫn Mẫn giải thích, liền buồn cười nhìn thoáng qua Ninh Hạo đang xấu hổ, “Làm sao có thể? Tề Mẫn Mẫn, cậu cảm thấy hai người bọn tớ giống một đôi đang yeu nhau sao?”

“Chẳng lẽ không đúng?” Tề Mẫn Mẫn mê mang nhìn Ninh Hạo một phen.

Nếu hai người bọn họ không hẹn hò, làm sao lại có thể cùng nhau xuất hiện tại đây?

Ninh Hạo nhàn nhạt giải thích: “Bác trai gọi điện hỏi tớ có thấy cậu liên lạc không, sau lại nói cậu mất tích rồi. Thế là tớ liền khẩn trương liên lạc với Giai Tuệ, cậu ấy nghe nói không thấy cậu cũng thực lo lắng. Cho nên chúng tớ liền đi tìm cậu.”

“Đã khiến các cậu lo lắng rồi.” Tề Mẫn Mẫn cảm kích nói.

Cô chạy đi chỉ lo bản thân mình đau lòng mà quên mất ba, Ninh hạo cùng mọi người đều lo lắng cho cô.

“Nhanh gọi điện thoại cho bác trai đi. Không thấy điện thoại của cậu, bác ấy chắc gấp đến phát điên rồi.” Ninh Hạo chân thành nhìn Tề Mẫn Mẫn, săn sóc nói.

Tề Mẫn Mẫn gật đầu một cái, lấy di động ra gọi điện thoại cho ba. Nói cho ba biết cô đang ở cùng với Ninh Hạo, Vương Giai Tuệ, dặn ông yên tâm không cần lo lắng. Sau khi nghe thấy ba thở dài nhẹ nhõm một hơi, cô liền có chút tự trách bản thân.

“Ba, con rất tốt, chỉ là muốn đi giải sầu một chút thôi. Hôm nay ở Hoan Nhạc Cốc rất náo nhiệt, con đây là vui đến quên cả trời đất! Con có ba yêu thương như vậy, mới không dại dột mà đi tự sát.” Tề Mẫn Mẫn cười khẽ dỗ ông.

“Ba biết, tâm can bảo bối của ba là kiên cường nhất! Trời lạnh, con mặc ít như vậy, nhanh về nhà cho ấm áp!” Tề Bằng Trình ra vẻ thoải mái cười nói.