Vợ Cũ Thật Quyến Rũ

Chương 735




Chương 735

“Tao đánh mày đấy!” Tề Bằng Trình căm tức nói,”Đừng có ở chỗ này nói năng xằng bậy!”

“Thật xin lỗi, con sẽ không nói nữa.” Tề Lạc nhìn mẹ đang xuống lầu, lập tức chảy nước mắt, ra vẻ bất lực nói,”Con không nên nói chị bị người ta trêu đùa bốn tháng.”

Tề Bằng Trình nghe được Tề Lạc nói, chẳng những không bớt giận, ngược lại càng thêm căm tức, giương tay muốn đánh.

“Tiểu Lạc nói sai cái gì? Vì sao phải xin lỗi?” Dương Nguyệt Quyên đi lên phía trước, chắn trước mặt Tề Lạc,”Tiệc cưới hôm qua Hoắc trì Viễn chậm trễ không tham dự, làm nhà họ Tề chúng ta mất mặt. Cuộc hôn nhân này chẳng đi đến đâu cả. Nếu như không đòi tiền ly hôn, không phải là quá dễ dàng cho Hoắc trì Viễn sao?”

“Các người đều câm miệng cho tôi!” Tề Bằng Trình nhìn thấy vẻ mặt thê lương của Tề Mẫn Mẫn, trong lòng quặn đau.

Cảnh ngộ hiện giờ của Tề Mẫn Mẫn là do ông nghe theo đề nghị của Dương Nguyệt Quyên, đem con gái chắp tay dâng lên cho Hoắc trì Viễn.

Nếu không phải là ông, Tề Mẫn Mẫn và Hoắc trì Viễn sẽ không quen biết nhau, cô cũng sẽ không bị tổn thương.

“A! Còn không cho người ta nói sao?” Dương Nguyệt Quyên mỉa mai cười lạnh.

“Đều là chủ ý của bà! Bằng không Tề Mẫn Mẫn cũng sẽ không….” Tề Bằng Trình hối hận nắm chặt tay. Ông cứ nghĩ rằng Hoắc trì Viễn sẽ biết quý trọng, bởi vì tình yêu mà quên đi hận thù. Cuối cùng còn làm Tề Mẫn Mẫn tổn thương sâu hơn.

“Chủ ý là của tôi, nhưng ông không đồng ý mà được sao? Bằng Trình, việc đã đến nước này, hai ta đều có trách nhiệm. Vẫn là nên ngẫm xem làm thế nào để Tề Mẫn Mẫn rời khỏi Hoắc trì Viễn được toàn vẹn đi.” Dương Nguyệt Quyên ra vẻ quan tâm, cười nói.

“Bà!” Tề Bằng Trình hít thở không thông, tức giận đến mặt mày xanh mét.

“Tiểu Lạc, mau đỡ ba con! Nếu ba con có bị Hoắc trì Viễn làm sức khỏe hao hụt, công ty sẽ như rắn mất đầu!” Dương Nguyệt Quyên nhanh chóng gọi Tề Lạc, hai mẹ con một trái một phải đỡ lấy cánh tay Tề Bằng Trình.

“Tôi không chết được!” Tề Bằng Trình dùng sức đẩy mẹ con Dương Nguyệt Quyên ra, lùi về phía sau như tránh nhé một con rắn độc.

“Ba, con ra ngoài một chút.” Tề Mẫn Mẫn vẻ mặt cứng ngắc đứng dậy, ánh mắt thất thần đi qua trước mặt Tề Bằng Trình.

Tề Bằng Trình đau lòng nói:”Tề Mẫn Mẫn, bên ngoài lạnh lắm, con chờ ba, ba đi lấy áo khoác cho!”

“Không cần!” Tề Mẫn Mẫn khàn khàn trả lời.

Lời nói của Tề Lạc vô cùng ác độc, đã chạm vào nơi yếu đuối nhất của cô. Thiếu chút nữa cô đã bị Tề Lạc đánh bại.

Kết cục này chính là điều mà mẹ con họ luôn hi vọng sao?

Thừa lúc cô đau khổ nhất để ra tay.

Có lẽ giờ này đôi mẹ con kia đang ở trong chăn vụng trộm cười to.

Cô sao có thể bị đánh bại được chứ?

Tề Lạc nhìn Tề Mẫn Mẫn sống lưng thẳng tắp, lạnh lùng mím môi. Cô còn chưa đủ độc ác, chưa làm Tề Mẫn Mẫn tức chết được.

Tề Bằng Trình vội vã lên lầu, vào phòng Tề Mẫn Mẫn lấy áo khoác rồi đi xuống. Nhưng khi xuống đến nơi đã không thấy bóng dáng cô đâu cả.