Chương 728
Ưng Mẫn mím môi, ánh mắt có chút ảm đảm:”Anh nghỉ ngơi đi. Ngày mai chúng ta sẽ cùng nhau nghiên cứu bệnh tình của bà Tưởng.”
“Được.” Hoắc trì Viễn gật đầu.
Ưng Mẫn không có lý do để ở lại, không tình nguyện đi ra ngoài.
Hoắc trì Viễn nhìn bà Tưởng đang nằm trên giường, không biết phải làm sao.
Anh vốn cho mình là một người mạnh mẽ, nhưng thời điểm Y Nhiên bị đâm chết anh phát hiện y thuật của anh có cao đến đâu cũng không thể giành giật mạng sống trong tay Tử thần. Anh cho rằng anh có thể nắm chắc vận mệnh của mình trong tay, nhưng giờ lại phát hiện vận mệnh của mình đang nằm trong tay một bề trên đáng kính.
Anh tưởng rằng có thể sống cuộc sống đơn giản, cùng Tề Mẫn Mẫn yêu nhau, nhưng sao lại khó như vậy?
Nếu không phải là bà Tưởng ở giữa cản trở, có lẽ anh vẫn không thể xác định được tình cảm mình dành cho Tề Mẫn Mẫn. Trước kia anh chỉ biết là mình thích Tề Mẫn Mẫn, thích cô đơn thuần, thích cô lương thiên, thích cô… Giờ mới nhận ra tất cả những chữ “Thích” đó hợp lại là một chữ “Yêu.”
Anh muốn cho Tề Mẫn Mẫn một hôn lễ trong mơ, xa hoa, long trọng, nhưng thực tế anh là chú rể “bị” mất tích. Tề Mẫn Mẫn thất vọng như vậy, anh phải làm sao để được cô tha thứ?
Bà Tưởng vừa mới phẫu thuật xong, anh không thể vì mình mà chạy đi trấn an cô. Thời gian bảy ngày sẽ phá hủy nghiêm trọng lòng tin và tình yêu Tề Mẫn Mẫn dành cho mình.
Ngày hôm sau bà Tưởng tỉnh lại, nhìn thấy Hoắc trì Viễn đang ngủ trên sô pha, trên người chỉ đắp một cái chăn mỏng, mi tâm chíu chặt, bộ dáng hồn bay phách lạc, liền lạnh lùng nở nụ cười.
“Hoắc trì Viễn, là cậu vô tình trước, đừng trách tôi độc ác! Là cậu có lỗi với Y Nhiên.
Một người đàn ông có thể dễ dàng thay lòng đổi dạ như vậy, căn bản không đáng để con gái mình yêu.
Hoắc trì Viễn trong lúc ngủ đọt nhiên cảm giác có luồng không khí lạnh lẽo bức người, lập tực ngồi thẳng dậy, cố gắng mở đôi mắt mệt mỏi. Khi nhìn thấy bà Tưởng đang muốn ngồi dậy thì lập tức đi tới, đỡ bà ngồi dậy, sau đó nâng đầu giường lên.
“Bác gái, có chỗ nào thấy không thoải mái không?” Hoắc trì Viễn quan tâm hỏi.
“Anh cho tôi dùng thuốc gì? Sao tôi lại không thoải mái chứ?” Bà Tưởng nhìn Hoắc trì Viễn đề phòng.
Hoắc trì Viễn mau chóng xin lỗi:”Bác vừa phẫu thuật xong, lại cắt cổ tay, cháu sợ bác sẽ sẽ bị ảnh hưởng bởi tác dụng phụ.”
“Mạng tôi rất cứng! Không tác dụng phụ gì hết! Tôi rất khỏe! Cậu đừng có rủa tôi!” Bà Tưởng bất mãn trách mắng.
“Cháu sẽ không nói nữa, mong bác tha thứ.” Hoắc trì Viễn không hề căm tức, chỉ đạm mạc rũ hai mắt xuống.
Tuy Tưởng phu nhân có chút cố ý gây sự nhưng cũng vì bà là mẹ của Tưởng Y Nhiên, nên Hoắc trì Viễn cỗ nhẫn nhịn.
“Bác gái, ba mẹ con còn không biểt bác nằm viện. Con muốn gọi điện thoại thông báo cho họ một tiếng. Mẹ con vẫn rất quan tâm đến bác. Nếu biết bác nằm viện mà con lại không báo nhất định sẽ giận con!”. Hoắc trì Viễn vừa đút cháo cho Tưởng phu nhân, vừa nói.
Tưởng phu nhân nhìn cổ tay quấn băng, do dự một lúc: “Gọi trước mặt tôi đi!”
Hoắc trì Viễn không biết nên nói gì, cười bất đắc dĩ. “Được, con tìm Ứng Mẫn mượn điện thoại!”
“Tôi mượn cho cậu!” Tưởng phu nhân lập tức ấn chuông: “Cho tôi mượn di động một chút!”
“Được, bác chờ một chút!”. Ở đầu dây bên kia đáp lại.
Hoắc trì Viễn để bát lên bàn, vô lực nói: “Bác đề phòng con như vậy sao?”
“Cậu có thể khiển tôi không phòng được sao?” Tưởng phu nhân nhướng mắt.