Chương 723
Bà Tưởng đến lúc này mới nở nụ cười thỏa mãn, dựa vào đầu giường, ngáp một cái.
Hoắc trì Viễn nhanh chóng hạ thấp đầu giường xuống, sau đó giúp bà Tưởng dém chăn, sắn sóc nói:”Bác nhắm mắt lại nghỉ ngơi một chút.”
Bà Tưởng lạnh lùng liếc Hoắc trì Viễn:”Cứ để cho tôi ngủ như vậy sao?”
“Bác gái, hôm nay bác đã mất máu quá nhiều, cần nghỉ ngơi.” Hoắc trì Viễn nhanh chóng giải thích.
“Thực ra cậu rất quan tâm đến tôi.” Bà Tưởng nói xong, liền nhắm mắt lại.
Hoắc trì Viễn ngồi xuống ghế ở bên giường, im lặng trông coi bà Tưởng.
Khi nghe thấy hô hấp vững vàng của bà Tưởng thì anh liền lặng lẽ đứng dậy, rón ra rón rén đi ra ngoài.
Ngay khi anh muốn mở cửa phòng thì bà Tưởng nằm trên giường đột nhiên mở miệng:”Cậu muốn đi đâu?”
Hoắc trì Viễn thất bại đứng ở cửa, sầm mặt nói:”Cháu….cháu đi toilet.”
Nói xong, anh liền đẩy cửa nhà vệ sinh rồi đi vào.
Di động đã bị bà Tưởng phá hỏng, bà lại không cho phép anh ra khỏi phòng bệnh nửa bước, còn nhìn chằm chằm từng bác sĩ và hộ lý, đề phòng nhất là với Ưng Mẫn. Anh muốn mượn di động của Ưng Mẫn thì bà sẽ lập tức đuổi cô ra ngoài, không cho cô vào nữa. Cho nên nguyên một ngày, mọi liên hệ của anh với bên ngoài đều bị cắt đứt.
Giờ anh dường như đang bị nhốt trong lồng, không có cách nào khả thi.
Hoắc trì Viễn ngồi trên bồn cầu, thống khổ nhắm mắt lại.
Gương mặt đầm đìa nước mắt của Tề Mẫn Mẫn đột nhiên hiện ra trước mắt anh.
Anh đau lòng nắm chặt tay.
Tối nay anh chịu sự dày vò muốn đi cũng không đi được, Tề Mẫn Mẫn nhất định sẽ chịu đựng nỗi đau bị vứt bỏ. Nhất định cô sẽ cho rằng anh không cần cô nữa, còn nghĩ anh còn oán hận cô, muốn trả thù cô.
Lúc anh đi ra khỏi nhà vệ sinh thì đã nghe thấy giọng nói tràn ngập trào phúng của bà Tưởng:”Nếu cậu đã thống khổ như vậy, có thể đi tìm Tề Mẫn Mẫn. Tôi sẽ không ngăn cản cậu, nhưng nếu cậu đi rồi, cũng đừng hòng nhìn thấy tôi còn sống sót!”
Hoắc trì Viễn ngồi bên giường bệnh, thản nhiên nói:”Nếu cháu đồng ý ở bên bác bảy ngày, bác sẽ hết lòng thực hiện lời hứa chứ?”
“Chính cậu nói rồi nhé! Nếu cậu dám thất tín với tôi, đừng trách tôi tâm ngoan thủ lạt!” Vẻ mặt của bà Tưởng có chút dữ tợn.
Hoắc trì Viễn biết sự nghiêm trọng trong lời nói của Tưởng phu nhân. Bà nói, bà không lấy mạng sống của bà áp chế anh mà còn xuống tay với Tề Mẫn Mẫn. Đây mới gọi là lòng dạ ác độc, bà muốn độc ác với Tề Mẫn Mẫn.
Lo sợ Tưởng phu nhân xuống tay với Tề Mẫn Mẫn, cho nên Hoắc trì Viễn nằm trên ghế sô pha, lấy một chiếc chăn lông mỏng đắp lên.
Nhìn thấy Hoắc trì Viễn rốt cuộc cũng đồng ý ngủ, Tưởng phu nhân lạnh lùng cười một tiếng.
Muốn đấu với bà, anh vẫn còn non lắm.
Nghe thấy tiếng thở của Hoắc trì Viễn dần vững vàng, lúc này Tưởng phu nhân mới nhắm mắt lại.
Nửa đêm, Tưởng phu nhân mở mắt, nhìn ra sô pha. Thấy Hoắc trì Viễn vẫn đang nằm đó, mới thả lỏng, ngủ say.