Chương 710
Chẳng lẽ người đàn ông thật sự là động vật sống bằng nửa thân dưới?
Bởi vì anh lên giường với Tề Mẫn Mẫn, cho nên liền quên hết hận thù, quên cả Y Nhiên?
Nếu năm đó cô có thể chủ động một chút, có thể kết cục sẽ hoàn toàn khác bây giờ hay không?
Cô bắt đầu hối hận về bản thân mình từ trước đến nay đều yên lặng chờ đợi.
“Làm sao mà em biết được?” Hoắc trì Viễn kinh ngạc nhìn Ưng Mẫn.
Ưng Mẫn quay đầu lại, sắc mặt trắng bệch nói: “Các người lớn tiếng như vậy, nghe được sự thật không chỉ có em.”
“Anh không trách em.” Hoắc trì Viễn thật có lỗi nhìn Ưng Mẫn.
Trong trí nhớ của anh, Ưng Mẫn là một đại thế Văn tĩnh thanh tao lịch sự, cô không thể nghe trộm bọn họ nói chuyện. Vừa rồi anh avf bác gái nói chuyện với nhau thật sự lớn tiếng.
Xem ra sự thật có thể không còn cách nào giữ được nữa.
Sẽ có một ngày, tất cả mọi người đều biết Tề Mẫn Mẫn mới đúng là hung thủ.
Anh phải làm sao để có thể bảo vệ cô không bị tổn thương đây?>
“Bác sĩ Ưng, xin hãy chăm sóc bác ấy.” Hoắc trì Viễn thành khẩn nói.
“Hoắc trì Viễn, anh yên tâm. Em sẽ chăm sóc bác ấy như người thân của mình. Anh khẩn trương đi kết hôn đi. Những vị khách đều đang chờ anh và Tề Mẫn Mẫn cùng kính rượu. Nhớ rõ gọi điện thoại cho Tề Mẫn Mẫn, đừng để cô ấy sốt ruột.” Ưng Mẫn dặn dò.
“Em luôn là người nghĩ cho người khác như vậy.” Hoắc trì Viễn cảm khái nói.
“Có thể được anh ca ngợi như vậy, em nên cao hứng hay bi ai đây?” Ưng Mẫn bất đắc dĩ thở dài.
“Không nên cao hứng?” Hoắc trì Viễn nhàn nhạt cười hỏi.
“Người tốt không có một chút dục vọng nào. Người đàn ông em yêu vốn không cần người phụ nữ của anh ấy có tốt hay không.” Ưng Mẫn nhìn thẳng vào mắt anh.
“Hai người… đang nói gì?” Phu nhân Tưởng hồ đồ nhìn Hoắc trì Viễn, lại nhìn Ưng Mẫn.
Ưng Mẫn quay đầu, dịu dàng nói: “Chúng ta đang nói bác là một người phụ nữ hiểu chuyện, nhất định sẽ đồng ý cho Hoắc trì Viễn cưới Tề Mẫn Mẫn, đúng không?”
“Không đúng, con gái của bác đã chết, chồng bác cũng đã chết! Bác cần hiểu chuyện làm cái gì? Bác tuyệt đối không để cho Hoắc trì Viễn cưới Tề Mẫn Mẫn! Hoắc trì Viễn, hôm nay cậu không thể đi đâu cả!” Phu nhân Tưởng thần kinh túm chặt lấy tay của Hoắc trì Viễn, không chịu để anh rời đi.
Tề Mẫn Mẫn trước sân khấu, nhìn chữ “Hỉ” thật to bên trên, trong lòng kích động muốn khóc.
Hoắc trì Viễn từ đầu đến cuối cũng không xuất hiện, tuy rằng anh có mặt ở lễ đường, miễn cho cô phải chịu sự xấu hổ là cô dâu bị chồng ruồng bỏ, nhưng tại bữa tiệc đám cưới ở khách sạn anh lại hoàn toàn biến mất.
Cô thực sự không nhịn được gọi cho anh, điện thoại của anh vẫn luôn tắt, không gọi được.
“Đúng là nghiệp chướng! Hoắc trì Viễn nếu không lấy Tề Mẫn Mẫn, vậy thì đừng đến lễ đường nữa. Lại còn bỏ mặc người ta, nửa vời, thật quá đáng!” Dương Nguyệt Quyên kéo cánh tay Tề Bằng Trình, tràn ngập trào phúng nói.
“Câm miệng! Bà không nói cũng chả có ai chê bà ầm ĩ đâu.” Tề Bằng Trình lo lắng nhìn Tề Mẫn Mẫn.
Ông tưởng mình đã thành công rồi, hóa ra là sai lầm mười phần. Ngay từ đầu đã chỉ là tình cảm của con gái bảo bối của ông, Hoắc trì Viễn căn bản không có động tâm, bằng không cậu ta sẽ không bỏ lại Tề Mẫn Mẫn một mình đối mặt với hôn lễ, xấu hổ vì không có chồng bên cạnh.
Miệng lưỡi thế gian thật là đáng sợ!