Vợ Cũ Thật Quyến Rũ

Chương 708




Chương 708

“Con xin lỗi, thật sự xin lỗi!” Hoắc trì Viễn nói liên tục hai tiếng xin lỗi. Anh biết anh không có cách nào để phản biện lời của bác gái. Mỗi một câu lên án của bà đều khiến anh không cách nào cãi lại được. Anh thật sự có lỗi với Tưởng gia.

Nhưng mà, Tề Mẫn Mẫn có sai nhưng không phải là người xấu.

Chỉ có thể nói tạo hóa trêu người.

“Nói xin lỗi thì có ích gì? Tôi muốn Tề gia tan cửa nát nhà! Cậu có làm được không?” Tưởng phu nhân lạnh lùng nhìn Hoắc trì Viễn.

Hoắc trì Viễn lại nói thêm: “Thật xin lỗi!”

Vì sau khi anh thích Tề Mẫn Mẫn, anh sao có thể ác độc mà tổn thương cô được?

Cho nên, anh chỉ có cách nói xin lỗi với bác Tưởng.

Đột nhiên di động của Hoắc trì Viễn vang lên.

“ Điện thoại của Tề Mẫn Mẫn?” Tưởng phu nhân kích động nhìn Hoắc trì Viễn.

“Vâng!” Hoắc trì Viễn nắm chặt di động, nặng nề gật đầu một cái.

“Cắt đứt!” Tưởng phu nhân dùng sức rống to.

Hoắc trì Viễn khó xử nhìn Tưởng phu nhân: “Bác gái, bác có thể nói lý không?!”

“Nơi này của tôi không nói đạo lý!”

“Cháu ra ngoài nhận điện thoại rồi trở về bồi bác.” Hoắc trì Viễn nói xong, liền muốn xoay người rời khỏi phòng bệnh.

“Nếu cậu nhận điện thoại thì trở về liền chờ nhận xác tôi đi!” Tưởng phu nhân đầy uy hiếp nói.

Hoắc trì Viễn dừng bước, tâm tình trầm trọng nhìn Tưởng phu nhân: “Bác gái!”

“Đừng tưởng rằng nhiều người nhìn tôi như vậy, tôi liền không thể làm gì được! Hoắc trì Viễn, tôi đã từng là một y sĩ, đương nhiên có thể biết được phương thức dẫn đến cái chết nhanh nhất.” Tưởng phu nhân nhếch mép cười lạnh.

Tâm tình Hoắc trì Viễn hết sức chán nản nhìn Tưởng phu nhân. Anh biết uy hiếp của bà không hề khoa trương. Tuy kim truyền dịch đã đổi thành cái khác nhưng đối với một y sĩ người đầy kinh nghiệm như bà, việc tự sát là một chuyện vô cùng đơn giản. Trên cổ tay cổ tay bà là miệng vết thương vừa mới được khâu lại, bà chỉ cần xé miệng vết thương…

“Đưa di động cho tôi!” Tưởng phu nhân vươn tay, lạnh lùng nhìn chằm chằm di động trong tay Hoắc trì Viễn.

Hoắc trì Viễn nắm chặt điện thoại trong tay, cẩn thận nhìn Tưởng phu nhân: “Bác gái, cháu có thể không nghe điện thoại, nhưng cháu không thể đưa điện thoại cho bác được. Một vài đối tác của cháu nếu không liên lạc được với cháu, khả năng có thể tổn thất đến vài triệu.”

“Y Nhiên cũng đã chết, cậu có kiếm được bao nhiêu tiền bạc cũng chẳng liên quan gì đến tôi cả! Đưa di động cho tôi!” Tưởng phu nhân không phân rõ phải trái bức bách Hoắc trì Viễn.

Hoắc trì Viễn bất đắc dĩ nhìn Tưởng phu nhân. Bậc trưởng bối trong trí nhớ vốn hiền lành phúc hậu kia đã thay đổi. Có lẽ cuộc đời bị biến cố phải sinh ly từ biệt kia đã khiến bà thay đổi. Bà không còn là người phụ nữ hiền hậu, tâm tư đơn thuần kia nữa trở mà đã trở lên ngoan độc, vô tình, trở không thể nói lý.

Nhưng anh lại không có cách nào có thể trách bà.

Bởi vì bà là người bị hại, là người còn sống sót duy nhất của Tưởng gia.

Anh vì Tưởng Y Nhiên bảo hộ, chăm sóc Tưởng phu nhân, chữa khỏi bệnh cho bà, để bà có thể khỏe mạnh an khang lúc tuổi già.

Tưởng phu nhân thấy Hoắc trì Viễn không hề có ý tứ giao điện thoại ra, phút chốc liền giơ tay nắm chắc cổ tay Hoắc trì Viễn, hé miệng dùng răng nhọn cắn cổ tay anh.

Hoắc trì Viễn đột nhiên bị công kích, không hề phòng bị liền buông điện thoại xuống.