Vợ Cũ Thật Quyến Rũ

Chương 682




Chương 682

Nghe Hoắc trì Viễn chậm rãi nói, Lynda mới thở phào một hơi. Đây là hội nghị tổng kết cuối năm. Nếu có tin tổng giám đốc kiêm chủ tịch hội đồng quản trị Hoắc trì Viễn trong hội nghị cuối năm lại ngẩn người bị truyền ra nhất định sẽ khiến thị trường trứng khoán rung chuyển. Ngay lấp tức sẽ có công ty gặp khó khăn, gặp vấn đề tài chính….. “

Cho nên là một công ty hàng đâu không thể có một chút nào lơ là.

Sau khi tan họp, Hoắc trì Viễn thở dài một hơi.

“Hoắc tổng, sao hôm nay trông anh không có chút tinh thần nào vậy?” Trịnh Húc khép lại cặp tài liệu, nghi hoặc nhìn Hoắc trì Viễn.

Lynda kinh ngạc nhìn Trịnh Húc, không ngờ anh ấy cũng nhìn ra Hoắc trì Viễn có chút không bình thường.

“Ngủ muộn, không được nghỉ ngơi đầy đủ nên hơi mất tập trung!” Hoắc trì Viễn nhéo mi tâm, cố gắng làm bản thân tỉnh táo chút.

“Có phải có liện quan đến Tề Mẫn Mẫn hay không? Hai người cãi nhau sao?” Lynda tò mò hỏi.

“Tối qua cô ấy ở lại Tề gia, chúng tôi cũng chẳng có cơ hội cãi nhau ý chứ!” Hoắc trì Viễn xua tay đuổi Lynda và Trịnh Húc, “Đi đi, đừng quan tâm tới chuyện riêng của tôi nữa!”

Lynda và Trịnh Húc mang nụ cười vẻ ‘thì ra là thế’ sau đó cầm tài liệu rời đi.

Sau khi Trịnh Húc và Lynda đã đi khỏi, Hoắc trì Viễn rút di động, si mê nhìn màn hình chờ: “Nhóc con, ngày mai thôi là sẽ không có ai tranh với anh nữa rồi!”

Bởi vì là ngày mai được nghỉ Tết Nguyên Đán, cho nên buổi chiều thầy giáo bàn giao công việc dọn dẹp vệ sinh.

Tề Mẫn Mẫn một bên lau cửa, một bên lau nước mũi.

Ninh Hạo đi tới, lấy giẻ lau nhà trong tay cô, đem một hộp thuốc cảm mạo nhét vào trong lòng bàn tay cô: “Về nhà nhớ uống thuốc. Một ngày ba lần, một lần một viên.”

“Lớp trưởng, cậu mua thuốc khi nào thế?” Tề Mẫn Mẫn kinh ngạc hỏi.

“Vừa mới thôi.” Ninh Hạo nhàn nhạt cười nói, “Cậu ngồi đi, chờ tớ lau xong sẽ đưa cậu về nhà.”

“Làm sao cậu biết hôm nay không ai đón tớ?” Tề Mẫn Mẫn không biết phải cảm tạ Ninh Hạo như thế nào. Bọn họ quen biết nhau 15 năm, không phải một từ “Tạ” đơn giản là có thể biểu đạt hết được.

“Đoán!” Ninh Hạo khó xử nở nụ cười.

“Xem ra không thể cùng người quá thông minh kết bạn rồi.” Tề Mẫn Mẫn cầm thuốc cảm, lắc lắc, cười hì hì nói.

“Tớ vốn ngu dốt. Cậu không cần phải xoắn xuýt vì điều này.” Ninh Hạo cầm giẻ lau nhà chỉ chốc lát liền đem 慗 gian phòng lau sạch sẽ.

Tề Mẫn Mẫn cùng Ninh Hạo nhàn nhã đi trên con đường lát đá ở trường học, không khỏi cảm khái thời gian trôi qua cũng cực nhanh.

Hai năm rưỡi trước, lúc vừa mới thi vào trường này, bọn họ còn là những đứa trẻ chưa hiểu chuyện, nhưng hôm nay, cô đã lập gia đình rồi.

Ninh Hạo từ ra từ trong túi áo lấy ra một hộp nhung màu lam, đưa cho Tề Mẫn Mẫn: “Đây là lễ vật tặng cậu tân hôn.”

“Cái gì?” Tề Mẫn Mẫn kinh ngạc nhìn Ninh Hạo. Không nghĩ tới anh lại đưa quà cho cô. Đối anh, cô vẫn luôn có cảm giác áy náy, nhưng lại không biết phải làm thế nào mới có thể bù đắp lại.