Vợ Cũ Thật Quyến Rũ

Chương 664




Chương 664

“Tôi thấy mỗi bộ đều rất ổn rồi, không phải lai phải thay nữa chứ?” Tề Mẫn Mẫn thương lượng với nhà thiết kế nói.

Nhà thiết kế vẫn chưa trả lời, Hoắc trì Viễn đã mở miệng trước:”Nhanh đi thay! Anh không muốn em mặc một bộ áo có chất liệu không phù hợp đứng bên cạnh anh.” Hoắc trì Viễn bá đạo nói.

“Được rồi.” Tề Mẫn Mẫn đôi mắt u ám bất mãn hình viên đạn bắn về phía Hoắc trì Viễn.

Lúc Tề Mẫn Mẫn lên lầu thay quần áo, nhà thiết kế cười nói với Hoắc trì Viễn:”Hoắc tổng ánh mặt không tồi. Chỉ thông qua hình ảnh có thể chọn được những bộ lễ phục thích hợp nhất.”

“Ánh mắt tốt là do hiểu biết.” Hoắc trì Viễn da mặt rất dày nói xong, liền cầm lấy văn kiện trên sô pha nghiêm túc đọc, đánh dấu ý kiến.

Đến khi Tề Mẫn Mẫn mặt một bộ vát màu xanh lam bọt biển xuất hiện trước mặt Hoắc trì Viễn thì anh lập tức buông văn kiên, hai mắt sáng lên:”Hoàn mỹ! Đúng là tiền nào của đấy.”

“Tôi rất tự tin với thiết kế của mình.” Nhà thiết kế kiêu hãnh cười nói.

“Bộ này rất đắt sao?” Tề Mẫn Mẫn kinh ngạc hỏi.

“Chồng em có thể kiếm được một bộ chỉ trong một giây.” Hoắc trì Viễn cười nói.

“Em sẽ không đau lòng thay anh đâu.” Tề Mẫn Mẫn cười khẽ le lưỡi, cười rạng rỡ, nháy mắt như sưởi ấm cả căn phòng.

“Nhiệm vụ của em chính là thay anh tiêu tiền! Tề bạt mạng!” Hoắc trì Viễn cười lớn trả lời.

“Em sẽ không để anh phá sản như vậy đâu.” Tề Mẫn Mẫn cười nói xong, liền chạy lên lầu.

Đợi đến khi cô thử xong tất cả thì đã bảy rưỡi tối. Hoắc trì Viễn giữ nhà thiết kế ở lại, nhưng đối phương lấy lí do bận việc uyển chuyển từ chối.

Buổi tối, Tề Mẫn Mẫn làm ổ trong lòng Hoắc trì Viễn, cảm kích nói: “Chú à, cảm ơn anh!”

“Cảm ơn anh cái gì!” Hoắc trì Viễn vừa vuốt ve gáy cô, vừa mỉm cười hỏi.

“Chuyện lễ phục đó!” Trong ánh mắt Tề Mẫn Mẫn đầy ánh sáng chói lọi, nụ cười ngọt như mật, “Lễ phục kết hôn và trang sức đều là anh mua giùm em!”

“Bởi vì anh không muốn trở thành trò cười ở thành phố A, nói anh cưới một cô gái quê mùa!” Hoắc trì Viễn trêu chọc cô, cười nói.

Căn bản, anh không nghĩ rằng phải giúp Tề Mẫn Mẫn chuẩn bị lễ phúc. Nhưng sự kiện 100 chiếc lắc vàng kia đã nhắc nhở anh. Dương Nguyệt Quyên không có ý đồ tốt cho nên anh vội vàng gọi điện cho nhà thiết kế, yêu cầu nhanh chóng thiết kế hơn 10 bộ lễ phục.

Nhà thiết ké kia thật sự không hổ danh là nhà thiết kế hàng đầu của thành phố A. Những bộ trang phục được thiết kế thật sự thanh lịch, động lòng người nhưng không hề khoe khoang lại có thể thể hiện rõ dáng người hoàn mỹ của Tề Mẫn Mẫn. Khi cô mặc lên, chỉ có thể hình dung bởi ba chữ, đẹp ngất ngây!

Xế chiều hôm nay thấy cô thử lễ phúc khiến anh cảm thấy cực kỳ hài lòng. Bỏ tiền bạc cũng không uổng phí. Tề Mẫn Mẫn của anh sẽ trở thành cô dâu xinh đẹp nhất thành phố A này.

“Quê mùa?” Tề Mẫn Mẫn cúi đầu nhìn áo ngủ trên người, bất mãn trừng mắt nhìn Hoắc trì Viễn, “Anh nói em quê mùa sao?”

“Người đẹp vì lụa, lúa tốt vì phân! Hôm nay em thật sự rất đẹp nhưng mà mặc lễ phục của Dương Nguyệt Quyên mua về chắc hẳn chỉ có thể sử dụng ba chữ để tưởng tượng — quá quê mùa!” Hoắc trì Viễn vừa mân mê tay Tề Mẫn Mẫn, vừa cười trả lời!

“Đúng vậy!” Tề Mẫn Mẫn gật đầu đồng ý với Hoắc trì Viễn.

“Không tức giận sao?” Hoắc trì Viễn nhẹ nhàng hôn lên từng ngón tay của Tề Mẫn Mẫn, cười mị hoặc.

Bầu không khí đang bình thường trở nên mập mờ.