Chương 630
Hạ Minh Minh kêu đau quỳ trên mặt đất, oán hận ngẩng đầu, nhìn về phía người chế trụ mình: “Lớp trưởng?”
“Cậu cảm thấy bắt nạt một người không có khả năng đánh trả mình rất vui sao?” Ninh Hạo lạnh lùng trừng mắt nhìn Hạ Minh Minh, đầy uy nghiêm chất vấn.
“Cậu làm sao có thể…” Hạ Minh Minh muốn tránh ra, nhưng Ninh Hạo gắt gao túm chặt cô ta, để cho cô ta muốn đứng dậy cũng không được.”Nơi này bình thường không ai tới, cậu làm sao có thể ở đây??”
“Tại sao tôi lại xuất hiện ở đây không quan trọng, quan trọng là cậu bắt nạt Vương Giai Tuệ. Cậu dẫm lên bụng cậu ấy như vậy, đã vậy lại còn ngoan độc muốn ra tay đánh người. Hạ Minh Minh cậu đây là thể hiện tình cảm tốt với bạn bè, với đồng học sao?” Ninh Hạo lạnh lùng hỏi.
Anh cứ tưởng rằng Hạ Minh Minh ngã một lần biết đau, sẽ không thương tổn đồng học nữa. Không nghĩ tới cô ta ngày càng quá đáng hơn.
“Đó là do nó xứng đáng!” Hạ Minh Minh oán hận trừng mắt nhìn Vương Giai Tuệ một bên đang nén đau ôm bụng đứng dậy, “Đồ tiều nhân hèn nhát! Vì lợi ích của mình mà bán đứng bạn thân, đồ bỏ đi! Đồ chó Nhật muốn trèo cao!”
“Tôi không phải như vậy!” Vương Giai Tuệ đau đớn ôm bụng, thất vọng nhìn Hạ Minh Minh, “ Tôi không có bán đứng cậu! Chuyện hai ta hạ thuốc Tề Mẫn Mẫn, cô ấy đã sớm đoán ra được rồi. Cậu nghĩ rằng khắp thiên hạ này chỉ cậu là người thông minh, người khác đều là kẻ ngu ngốc sao? Minh Minh, tôi vừa mới giải thích với cậu, tôi gọi điện cho bác trai chỉ để bác ấy khuyên cậu sửa đổi.”
Tuy cô không phải là người tốt gì, nhưng cũng sẽ không phải là kẻ tiểu nhân làm hại bạn bè. Ngày đó Tề Mẫn Mẫn hỏi cô, cô có thể nói ra Hạ Minh Minh là vì cô biết được Tề Mẫn Mẫn cũng đã đoán ra hung thủ là Hạ Minh Minh.
Hạ Minh Minh quay đầu lại, oán hận không thèm để ý tới Vương Giai Tuệ, chỉ lạnh lùng hừ một tiếng.
Ninh Hạo nhìn thấy mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán Vương Giai Tuệ, liền quan tâm: “Vương Giai Tuệ, cậu không sao chứ?”
“Không sao. Lớp trưởng…cậu để cậu ấy đi đi. Về sau chúng ta không còn là bạn tốt nữa.” Vương Giai Tuệ thất vọng nhìn Hạ Minh Minh.
“Mình đưa cậu đến phòng y tế.” Ninh Hạo đi qua Hạ Minh đẩy ngã xuống đất, đỡ lấy Vương Giai Tuệ.
Vương Giai Tuệ nhìn thoáng qua Hạ Minh, nhàn nhạt lắc đầu: “Thôi, vết thương trên người mình vừa thấy đã biết là do đánh nhau, nhỡ đâu trường học truy ra… lớp trưởng, cậu xin chủ nhiệm nghỉ bệnh giúp mình, mình về nhà nằm một lát là được.”
“Mình đưa cậu đến bệnh viện.” Ninh Hạo kiên trì nói.
Hạ Minh nhìn thấy Ninh Hạo che chở cho Vương Giai Tuệ, ghen tỵ nắm chặt quả đấm.
Ninh Hạo đối với Tề Mẫn Mẫn là thanh mai trúc mã còn chưa tính, vậy mà đối với người không có quan hệ gì như Vương Giai Tuệ cũng săn sóc như thế, nhưng anh lại đối với mình vô cùng lạnh lùng.
Cô rất hận!
Lúc chuông kêu vào lớp, Tề Mẫn Mẫn thấy Ninh Hạo còn chưa tới, có chút lo lắng. quanh năm suốt tháng Ninh Hạo cũng rất ít khi cảm mạo, xin phép lại càng hiếm. Trừ khi có chuyện khẩn cấp đặc biệt, nếu không cậu ấy sẽ không nghỉ.
Rốt cục là có chuyện gì xảy ra rồi?
Ngay lúc cô đang lo lắng liền có người xì xào bàn tán.
“Hôm nay lớp trưởng và Vương Giai Tuệ đều không tới.”
“Mình thấy hai người họ cầm tay nhau đi ra khỏi trường học, gọi xe taxi tới, các bạn thử nói xem họ có quan hệ gì nào?”