Chương 609
Tề Mẫn Mẫn không nghe nhoài tới với lấy IPAD trong tay Hoắc trì Viễn, nhưng tay anh qua dài, cô không vươn tới được.
“Chịu thua đi!” Hoắc trì Viễn xấu xa cười nói.
“Anh không phải đã sớm chơi qua trò này rồi chứ?” Tề Mẫn Mẫn bất mãn trừng mắt nhìn Hoắc trì Viễn.
“Không có.” Hoắc trì Viễn lắc lắc đầu.
“Vậy sao anh lại chơi được?” Tề Mẫn Mẫn tràn ngập nghi hoặc hỏi.
Lần đầu tiên chơi, dù cô có kiên trì thế nào thì đễn phút thứ 5 cũng bị “GAME OVER”, thế nhưng Hoắc trì Viễn chỉ cần 9 phút 5 giây đã phá kỷ lục.
“Em vừa mới dạy anh mà.” Hoắc trì Viễn vô tội trả lời. Anh sẽ không nói cho cô rằng lúc cô chơi anh luôn nhìn chằm chằm cô, cố gắng ghi nhớ cách chơi, nhìn thấy cô sắp qua được cửa thì anh có ý cắn vành tai mẫn cảm của cô, làm cho cô thất bại phút chót.
Hoắc trì Viễn thu Ipad củ cô lại.
Hoắc trì Viễn ôm Tề Mẫn Mẫn vào trong ngực, vừa nghịch ngón tay mảnh khảnh của cô, vừa cười nói: “Chúng ta chơi đố chữ đi!”
“Không chơi đâu!” Tề Mẫn Mẫn ngáp một cái, không chút hứng thú trả lời.
Cho dù cô có thông minh như thế nào nhưng cũng không thể thắng Hoắc trì Viễn được. Cho nên, cô sẽ không để mình mắc bẫy, bị anh trêu cợt.
Cô không chơi cùng anh nhưng anh lại vẫn nghịch ngợm tay cô.
Ách! Đột nhiên cô cảm thấy bản thân không hề thông minh chút nào.
“Mệt sao?” Hoắc trì Viễn xoa đầu Tề Mẫn Mẫn, quan tâm hỏi.
“Em muốn ngủ!” Tề Mẫn Mẫn lập tức gật đầu.
Hoắc trì Viễn nâng người Tề Mẫn Mẫn lên, để cô quấn lấy hông anh, ôm cô đứng lên khỏi sô pha, đi vào phòng ngủ.
Tề Mẫn Mẫn nằm trong lòng Hoắc trì Viễn, một bên nghịch ngợm bàn tay to của anh, vừa hỏi: “Hoắc Nhiên, gần đây Lynda và trợ lý Trịnh như thế nào rồi?”
“Hai người bọn họ sao? Chắc đang trong giai đoạn ngọt ngào!” Hoắc trì Viễn cười nhạt, “Phòng trợ lý sắp biến thành cửa hàng bán hoa rồi!”
“Do trợ lý Trịnh tặng sao?” Tề Mẫn Mẫn hỏi.
“Ừm! Không thể ngờ rằng trợ lý Trịnh lại là một người đàn ông lãng mạn như vậy. Ngày nào cũng tặng một bó hoa tươi thật to, trên thiệp còn ghi rất nhiều lời tình cảm! So với anh ta, anh thật sự không bằng!” Hoắc trì Viễn cười tự giễu.
“Đúng là không thể tưởng tượng được!” Tề Mẫn Mẫn cực kỳ hâm mộ nói.
Trợ lý Trịnh vẫn kiệm lời mà có thể tặng hoa, viết thư tình.
Cô có thể nói cô rất hâm mộ Lynda không “Anh cảm thấy, trợ lý Trịnh sẽ làm ba sớm hơn anh!” Hoắc trì Viễn nhớ lại sau bữa tiệc hôm đó, anh vô tình thấy sau gáy Lynda có vết hôn thì cười. Hành động của trợ lý Trịnh nhanh chóng, không hổ là trợ thủ đắc lực bên cạnh anh. Cách xử lý công việc cũng có chút ít giống anh. Có lẽ không bao lâu nữa, Lynda sẽ có thai. mà anh và Tề Mẫn Mẫn phải vài năm nữa mới có thể có con. Đột nhiên anh rất muốn có một đứa con để cảm nhận được niềm vui khi được làm cha.
“Lynda đã 28 tuổi rồi, thêm hai tuổi nữa, mang thai không tốt cho cả hai. Em mới 18 tuổi, kém chị ấy mười tuổi mà. Chú à, chúng ta không vội!” Tề Mẫn Mẫn dùng sức nhéo má Hoắc trì Viễn, cười khẽ nói.
“Nhóc con, anh còn lớn hơn Lynda hai tuổi, sao lại không vội cơ chứ?” Hoắc trì Viễn bất mãn kháng nghị.
Nếu không phải Tề Mẫn Mẫn còn quá nhỏ, anh thật sự muốn có con.