Chương 605
“Có cần phải bó thạch cao không?” Tề Lạc quan tâm nhất là vấn đề này.
“Nứt xương nhẹ như vậy thì có thể không cần! Nhưng mà mỗi bác sĩ khác nhau có cách thức chữa trị khác nhau!” Bác sĩ lập lờ nước đôi trả lời.
“Vậy rốt cuộc có cần thiết phải bó thạch cao hay không?” Tề Lạc vội vàng hỏi lại. Bác sĩ này nói chẳng khác gì chưa nói cả.
“Không phải tôi đã nói mỗi bác sĩ có cách chữa khác nhau sao? Tôi chỉ có thể nói cho cô rằng nếu là tôi thì cô không cần phải bó thạch cao?”
Bác sĩ lạnh lùng trả lời.
“Vậy ý ông nói là tôi không có cách nào khiếu nại vị bác sĩ kia?”
“Cùng lắm chỉ có thể coi là chẩn bệnh nhầm, đền tiền thuốc men cho cô thôi!”
Tề Lạc tức giận nện xuống mặt bàn.
Chuyện hôn lễ cũng đang trong quá trình khẩn trương xử lý, nhưng cái này căn bản cũng không nằm trong việc mà Tề Mẫn Mẫn phải lo lắng. Chu Cầm cùng Hoắc Tương hai người ôm lấy tất cả mọi việc vào người, Tề Mẫn Mẫn chỉ cần an tĩnh ở một bên chờ làm cô dâu đợi gả là được.
Mọi chuyện trong trường học cũng rất yên bình.
Ba của hạ Minh Minh sau khi phục chức liền nhận một cái cảnh cáo rõ ràng, cho nên cô ta tuy không phục, rất hận Tề Mẫn Mẫn, nhưng tạm thời còn không dám lỗ mãng.
Hoắc trì Viễn trong khoảng thời gian này cũng không có rời thành phố A.
Thân thể ba càng ngày càng tốt, dưới sự trợ giúp của Hoắc trì Viễn, tình hình công ty cũng dần dần đi vào ổn định.
Tề Mẫn Mẫn cảm thấy cuộc đời này cô cũng không còn gì phải cầu nữa, chỉ cần như vậy là đủ rồi.
Hoắc trì Viễn ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, do dự hồi lâu mới mở miệng: “Bé con.”
Nằm ở trên đùi Hoắc trì Viễn Tề Mẫn Mẫn tùy ý lên tiếng: “Uh`m?”
“Anh muốn đi một chuyến tới thành phố B, khả năng phải đến một tuần.” Hoắc trì Viễn vất tạp chí lên trên bàn, giọng nói trầm thấp vang lên.
“A? Lại muốn đi?” Tề Mẫn Mẫn lập tức ngồi xuống, u oán nhìn Hoắc trì Viễn.
“Chỉ một tuần thôi, hẳn sẽ không chậm trễ hôn lễ. Thành phố B có một số việc tất phải tự anh xử lý.” Hoắc trì Viễn ôm Tề Mẫn Mẫn vào trong ngực, thành thật nói. Nếu không phải thành phố B có chuyện anh không thể mượn tay người khác được, thì anh cũng không muốn rời khỏi Tề Mẫn Mẫn. Anh có thói quen mỗi ngày đều cùng cô đi vào giấc ngủ, thói quen nửa đêm giúp cô đắp chăn, thói quen sáng sớm tỉnh lại có thể nhìn thấy khuôn mặt say ngủ ngọt ngào, cũng có thói quen cô ỷ lại vào chính anh. Một mình anh ở tại thành phố B sẽ cực kỳ cô đơn tịch mịch, hơn nữa lại còn không có cô làm bạn ban đêm.
“Em không muốn anh rời xa em!” Tề Mẫn Mẫn dùng sức ôm lấy eo Hoắc trì Viễn, trong giọng nói mang theo bất lực cùng bối rối.
Lần trước Hoắc trì Viễn bỏ lại cô lại liền đi nửa tháng, cho nên hiện tại cô cực kỳ không có cảm giác an toàn, chỉ sợ anh rời đi, cũng sẽ không quay trở lại nữa.
“Anh nhất định sẽ trở về. Bé con, nghe lời, rất nhanh, chỉ một tuần thôi.” Hoắc trì Viễn hôn lên đỉnh đầu Tề Mẫn Mẫn, nhẹ giọng nói.”Nếu em sợ cô đơn thì chuyển vào nhà bố mẹ ở đi.”
“Không có anh ở bên cạnh, đối với em ở nơi nào cũng cô đơn.” Tề Mẫn Mẫn cong môi, tràn ngập ưu thương nói.”Có thể không đi được không?
Chú, tiền bạc đầy đủ là được, không cần phải liều mạng, em chỉ muốn anh ở cùng em.”