Chương 542
“OK! Anh mau đi đi! Chị dâu đợi sẽ thấy sốt ruột.” Hoắc Nhiên khoát tay với Hoắc trì Viễn đang chạy nhanh.
“Trịnh Húc, Lynda, thể hiện cho tốt.” Hoắc trì Viễn nghiêm túc dặn dò hai trợ thủ đắc lực trước khi đi.
Trịnh Húc gật đầu, Lynda tỏ vẻ mặt phức tạp cười khổ một chút.
Mê luyến Tề Mẫn Mẫn đã khiến Hoắc trì Viễn mất đi bình tĩnh, chỉ vì Tề Mẫn Mẫn bị bạn học bắt nạt, liền cho một người công nhân bị nghỉ việc.
Đã sớm không còn là Hoắc trì Viễn công tư phân minh của trước kia nữa.
Trịnh Húc sau khi Hoắc trì Viễn rời đi, bưng chén rượu lên nói với Lynda: “Lynda, hai chúng ta kính viện trưởng TRần một ly.”
Lynda nghe được có người kêu tên của mình, thế này mới lấy lại tinh thần, việc che dấu xấu hổ, cười bưng chén rượu lên: “Viện trưởng Trần, tôi thay Hoắc tổng cảm ơn ngài.”
….
Tề Mẫn Mẫn đứng ở cửa trường học, cô càng không ngừng xem thời gian.
Tan học một lát, Hoắc trì Viễn sao còn chưa đón cô?
Có phải bận quá hay không?
Cô có nên ngồi xe buýt về nhà không?
Ngay lúc cô lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn cho Hoắc trì Viễn thì nghe được tiếng của Ninh Hạo.
“Tề Mẫn Mẫn, chưa có người đón sao?” Ninh Hạo quan tâm hỏi.
“Có thể Hoắc trì Viễn bận quá, mình chờ anh ấy một lát, trực nhật xong rồi hả?” Tề Mẫn Mẫn cười hỏi.
“Uh, mình chờ cùng cậu.” Ninh Hạo nhìn thấy trường học đã dần an tĩnh lại, quan tâm nói. Trường học đã tan được một nửa số học sinh, anh lo lắng Tề Mẫn Mẫn gặp chuyện không may. Anh phải nhìn thấy Tề Mẫn Mẫn lên xe Hoắc trì Viễn mới có thể yên tâm rời đi.
“Không cần! Cậu mau trở về nhà đi. Chắc là anh ấy sẽ nhanh tới thôi, nếu không sẽ gọi điện thoại cho mình rồi.” Tề Mẫn Mẫn vẫy tay với Ninh Hạo, cười nói.
Ninh Hạo kiên trì ở lại, không chịu rời đi, vì thế hai người đứng ở cửa trường học, một câu hai câu trò chuyện.
“Lớp trưởng, không phải cậu đang kết giao với Tề Lạc chứ?”
Ninh Hạo lặng đi một chút.
Anh đồng ý Tề Lạc là vì ba, không nghĩ tới làm cho Tề Lạc hiểu lầm.
“Không phải kết giao, chính là ngày đó vừa mới rảnh, Tề Lạc lại hẹn mình, mà mình không nghĩ để cho cô ấy đợi, liền đi.” Ninh Hạo thản nhiên trả lời.
“Thật ra mình cũng không nên quản cậu kết giao với ai, là mình nhắc cậu cẩn thận với Tề Lạc, tâm cơ của nó không kém hơn Hạ Minh đâu. Mình sợ cậu bị thương tổn.” Tề Mẫn Mẫn giải thích với Ninh Hạo.
“Mình có thể nhìn ra.” Ninh Hạo nghiêm túc nói: “Cậu yên tâm, hai chúng tớ không thể biến thành thân hơ được, mình không muốn gọi cậu là chị.”
Tề Mẫn Mẫn nghe được lời nói của Ninh Hạo, liền buông lòng xuống: “Cậu không yêu nó thì mình an tâm rồi.
nó với cậu mà qua lại một ngày mà buổi tối đã chạy đến nhà mình câu dẫn Hoắc trì Viễn. nó không xứng với cậu.”
Nếu Ninh Hạo không nói như thế, cô cũng không nói ra hành vi của Tề Lạc. cô không phải người nói chuyện luyên thuyên, chỉ là muốn để Ninh Hạo thấy rõ bộ mặt thật của Tề Lạc.