Chương 522
”Anh sẽ xử lý!” Khuôn mặt Hoắc trì Viễn căng lại, lạnh lùng nói.
Anh biết Tề Mẫn Mẫn tuy tùy hứng nhưng chưa bao giờ gây thương tổn cho người khác. Hai cô gái kia lại tổn thương cho người phụ nữ của anh, đúng là mượn gan trời rồi!
”Hoắc trì Viễn, cảnh cáo họ một chút là được rồi! Em cũng không muốn gây thù gì! Em chỉ muốn khoảng thời gian còn lại khi học cấp ba, mấy người đó không tiếp tục hãm hại em là được!” Tề Mẫn Mẫn dưa vào người Hoắc trì Viễn, nói thật, “Ba của Hạ Minh Minh làm tại bệnh viện XX. Anh nhờ ba tìm lý do đình chỉ ông ta vài ngày là được. Mẹ của Vương Giai Tuệ đang làm tại Hoắc Y, cứ cho bà ta thôi việc là được!”
”Đơn giản như vậy là tha cho mấy người đó sao?” Hoắc trì Viễn yêu chiều ôm chặt Tề Mẫn Mẫn. Không ngờ Tề Mẫn Mẫn lại thiện lương như vậy. Nếu là anh, anh tuyệt đối sẽ không đơn giản bỏ qua cho bọn họ. Ví dụ như anh sẽ khiến cả đời này của Hạ Minh Minh và Vương Giai Tuệ mỗi lần nghe đến tên Tề Mẫn Mẫn sẽ sợ đến mức cả người phát run.
”Ba của Hạ Minh Minh sắp sửa trở thành chủ nhiệm khoa. Nếu biết em là con dâu của ba nhất định sẽ cho Hạ Minh Minh một trận. Có ba cô ta, chắc chắn Hạ Minh Minh sẽ không dám sinh sự đâu. Mà Vương Giai Tuệ không có cha. Nếu như mẹ cô ta không có việc làm thì cuộc sống của bọn họ cũng xảy ra vấn đề. Chúng ta chờ Vương Giai Tuệ tới cầu ta.” Tề Mẫn Mẫn lạnh lùng cười một chút. Dù sao chuyện trộn thuốc sổ này cô không có chứng cứ. Cho nên, cô muốn Vương Giai Tuệ và Hạ Minh Minh tự động khai nhận.
Hoắc trì Viễn dựa vào đầu giường, ánh mắt chăm chú nhìn điện thoại di động, buồn bực dùng tay gõ vào đầu mình.“ Tề Mẫn Mẫn chết tiệt! Vậy mà một cuộc điện thoại cũng không gọi qua.” Hoắc trì Viễn cắn chặt răng, nhịn xuống, ném di động sang một bên, nhắm mắt lại bắt buộc chính mình phải đi ngủ.
Gió đêm thổi vào trong phòng, mang theo một chút hơi lạnh không rõ.
Tuy trong nhà có mở điều hòa, nhưng Hoắc trì Viễn vẫn cảm thấy lạnh, rất lạnh.
Anh lật người lại, tay không tự giác liền sờ đến bên cạnh, xúc cảm lạnh lẽo khiến cho anh muốn nắm chặt nắm đấm.
Anh bực bội ngồi dậy, lấy di động qua, ngón tay lướt nhanh trên bàn phím, lạch cạch, lạch cạch một hồi, tin nhắn đã được gửi đi.
Tề Mẫn Mẫn tắm rửa xong, một bên vừa lau tóc, một bên vừa ngồi xuống bên giường, chính là đang lúc buồn ngủ liền nhìn thấy điện thoại báo tin nhắn đến. Cô tiện tay ném khăn lên tủ đầu giường, nằm úp sấp xuống giường, bàn tay với lấy chiếc điện thoại, bắt đầu xem tin nhắn.
Hoắc trì Viễn: Bé con, ngủ?
Hoắc trì Viễn: Buổi tối đi ngủ nhớ ngay ngắn một chút, không được đá chăn!
Hoắc trì Viễn: Ngày mai năm giờ anh đến đón em. Ở thành đông mới mở một tiệm đồ ăn sáng, sáng mai anh đưa em đi ăn.
Tề Mẫn Mẫn nhìn thấy tin nhắn Hoắc trì Viễn gửi đến cách nhau chỉ có 5 phút đồng hồ, liền hì hì nở nụ cười hạnh phúc.
Cô cũng lập tức nhắn trở lại: Chú, anh đây là có bao nhiêu nhớ em vậy?
Không đến một phút đồng hồ sau,Hoắc trì Viễn liền gửi tin nhắn đến: Biết anh sẽ nhớ em lại còn cố ý muốn về nhà mẹ đẻ??Muốn phạt sao?!
Tề Mẫn Mẫn gửi qua một cái icon đáng thương: Cầu buông tha!
Hoắc trì Viễn: Tội chết có thể miễn, nhưng trên giường lại khó thoát!
Tề Mẫn Mẫn nhìn đến những từ này của Hoắc trì Viễn, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức xuất hiện môt màu hồng khả nghi. Cô gửi qua một cái icon chim nhỏ phẫn nộ: Em quyết định, sẽ ở nhà mẹ đẻ cho đến ngày kết hôn.Chú, ngày mai không cần phải đến đón rồi!