Chương 472
Cô cũng không hiểu lúc đó tại sao mình lại phản ứng như vậy, trốn tránh anh theo bản năng.
Tại sao cô lạ sợ hãi một người xa lạ mà ngay cả tên cũng không biết!
Sau khi trở lại A Thị, sau rất nhiều ngày, “Gia Cát Lượng” lại xuất hiện trước mắt cô.
Có lẽ chưa từng có một người đàn ông nào dám sử dụng vũ lực với cô một cách khí phách như vậy.
Cô tuy rằng không có mập, chỉ là đầy đặn, lúc anh bế cô lại không hề thở hổn hển chút nào.”Gia Cát Lượng” nhã nhặn lại có vẻ bề ngoài tràn trề khí lực.
Ngay lúc Hoắc Tương đang hoảng hốt tinh thần thì Tề Mẫn Mẫn bất an đứng trước mặt cô, đỏ mặt nói:”Chị Tương, …Tại em không cẩn thận….xé nát áo cưới….em xin lỗi chị và A May, Hoắc trì Viễn nói sẽ bồi thường gấp đôi.”
Hoắc Tương nhìn hai gò má Tề Mẫn Mẫn hồng như hai quả táo thì bật cười:”Áo cưới vốn nên bị xe nát mà, chẳng qua hơi sớm thôi. Không có việc gì, em sẽ nói với A May, làm lại cho một bộ cho chồng chị. Chị nhớ nhắc anh em chuẩn bị chi phiếu, chờ bị quét sạch!”
A May đi lên phía trước, mất hứng vỗ Hoắc Tương một cái:”Tôi có xấu như vậy sao? Người nói chờ đến sau lễ cưới chính là anh cậu. Cho dù tôi không bán thì cũng sẽ chiết khấu. Cố phu nhân, hai bộ áo cưới cô chỉ cần trả giá phí tổn là được, tám trăm vạn.”
“Tám….tám trăm vạn…” Tề Mẫn Mẫn trợn mắt há mồm nhìn A May.
Tám trăm vạn mà chỉ là giá phí tổn, riêng điểm này cũng quá dọa người đi!
“Trân châu đính trên áo cưới này tất cả đều là trân châu AKORY, là loại trân châu sáng nhất trên thế giới, mỗi viên đều có giát trị xa xỉ. Huống chi còn đính lên mấy nghìn viên?” Hoắc Tương cười giải thích cho Tề Mẫn Mẫn.
Tề Mẫn Mẫn nghe xong, đột nhiên cảm thấy mình vẫn còn quá mơ hồ về các khía cạnh đời sống xã hội.
Nếu thật sự là trân châu AKORY, đính mấy nghìn viên trên lễ phục, tuyệt đối không có giá tám trăm vạn.
Hoắc trì Viễn đi đến bên Tề Mẫn Mẫn, lấy chi phiếu đưa cho A May:”Chất lượng vải chỉ có thể tăng cao chứ không thể giảm xuống. Giá cả không thành vấn đề.”
“Đại ca quả nhiên là người hào phóng!” A May kích động cầm lấy chi phiếu phe phẩy.
Khi Tề Bằng Trình nhận được điện thoại của Tề Mẫn Mẫn thì ông vội dừng công việc, đứng ở ban công trong phòng làm việc cười nói: “Nhóc con, sao lại rảnh rỗi gọi điện cho ba thế này?”“Ba, ngày mai ba có rảnh không?” Tề Mẫn Mẫn cười hỏi.
Nghe giọng nói vui vẻ của cô, tâm trạng của Tề Bằng Trình cũng tốt hơn.
”Có chứ! Chỉ cần bảo bối hẹn, lúc nào ba cũng có thời gian!” Tề Bằng Trình cười ha ha. Mấy ngày rồi không gặp Tề Mẫn Mẫn, quả thật ông có chút nhớ con bé rồi. Bảo bối được ông nâng niu trong lòng bàn tay đã lập gia đình rồi, ông cảm thấy hơi cô đơn. Bất kể khi đang làm gì, ông đều nhớ những khoảng thời gian vui vẻ có Tề Mẫn Mẫn ở bên. Chẳng lẽ ông già rồi? Cũng có lẽ vì bên cạnh ông không có một người thân nào như Tề Mẫn Mẫn. Nhớ đến Dương Nguyệt Quyên và Tề Lạc, tâm trạng ông lại tệ hơn. Người có tâm cơ, tính kế ông lại là người thân cận nhất khiến ông không thể vui vẻ cho nổi.
”Ba, không phải con hẹn gặp ba mà là ba chồng con muốn gặp ba nha!”
Tề Mẫn Mẫn cười vui vẻ, qua điện thoại vẫn có thể cảm nhận tâm trạng của cô rất tốt/ ”Ba chồng con muốn gặp ba sao?” Tề Bằng Trình cảm thấy căng thẳng hơn, “Bb, không phải con ở Cố gia lại gây họa gì đó chứ?”
”Ba, không phải ba nói con gái bảo bối của ba người gặp người thích, hoa gặp hoa nở sao? Sao con có thể gây họa chứ?” Tề Mẫn Mẫn cười hỏi lại.
”Vậy là tốt rồi!” Tề Bằng Trình ôm ngực nói. Ông đúng là suy nghĩ nhiều rồi. Nếu Tề Mẫn Mẫn khiến ba mẹ chông mất hứng thì chắc chắn cô sẽ không cười vui vẻ như thế.