Chương 464
“Đối với một người không có người yêu, con không cùng người đó nói chuyện tình yêu được.” Ninh Hạo mở cửa phòng, lạnh lùng nói: “Con muốn ôn tập, mời ba cho con một không gian yên tĩnh.”
Ninh Hướng Thiên nhướng mày, dùng đốt ngón tay chỉ vào Ninh Hạo, hồi lâu mới nói một câu: “giống ba!”
Hoắc Nhiên đáng giá nhất là khi trực ca đêm, về nhà ngủ thì lại thấy đói, vừa ngáp vừa xuống lầu tìm đồ ăn. Khi anh nhìn thấy Hoắc trì Viễn đeo kính đen dưới lầu thị bị hoảng sợ, khoa trương hỏi:”Anh, Anh bị cận đến mức đeo kính 24/24 từ bao giờ vậy?”
Anh nhớ rõ anh cả chỉ bị cận nhẹ, khi xem văn kiện chỉ lúc nào cần mới đeo kính, sao hôm nay lại chú ý đến chuyện đeo kính!
Tề Mẫn Mẫn kiêu hãnh ôm lấy cánh tay Hoắc trì Viễn, cười hỏi Hoắc Nhiên:”Anh hai Cố, kính này rất đẹp đúng không?”
“Đẹp thì đẹp, nhưng anh em đeo cái kính đắt như vậy không thấy lãng phí sao? Anh ấy cận cũng chưa đến ba trăm độ.” Hoắc Nhiên liếc mắt một cái liền nhận ra đó là thương hiệu kính mắt cực kỳ đắt tiền, gọng kính vàng 18K, cho dù không phải là thương hiệu đó thì hẳn cũng có giá trị xa xỉ.
“Cho chú thì mới không lãng phí chứ gì?” Hoắc trì Viễn lạnh lùng hỏi.
Hoắc Nhiên không kiềm chế được cười nói:”Đương nhiên rồi! Đáng tiếc hai mắt đều nều cận 5 độ.”
Tề Mẫn Mẫn nghịch ngợm nói:”Có chút đáng tiếc thật! Anh hai Cố, chờ đến bao giờ anh cận đến ba trăm độ, em sẽ bộ kính như vậy. Thế nào?”
“Chị để em suy nghĩ đã.” Hoắc Nhiên dùng sức gõ vào trán Tề Mẫn Mẫn.
Tề Mẫn Mẫn kịp thời tránh thoát, trốn vào trong lòng Hoắc trì Viễn cười haha.
Hoắc Hoài Lễ ho mạnh một tiếng, nói với Hoắc Nhiên tràn ngập uy nghiêm:”Ngồi xuống! Đừng ồn ào nữa! Ba muốn thương lượng một việc vói anh em con.”
“Chuyện gì ạ?” Hoắc Nhiên tò mò ngồi bên ba hỏi.
Tề Mẫn Mẫn cũng tò mò nhìn về phía ba chồng.
Bình thường ba chồng hay đi công tác bề bộn nhiều việc, phải tham dự cực kỳ nhiều cuộc xã giao, có thể gặp đúng lúc ông ban ngày rảnh rỗi ở nhà như vậy thực sự rất ít. Chẳng lẽ hôm nay ba cố ý ở nhà là có việc muốn bàn vói Hoắc trì Viễn!
“Hoắc trì Viễn, hôm nay mẹ con phải giải phẫu hơn mười ca đẻ, cho nên không thể nghỉ được. Bà ấy nhờ ba thảo luận với con vài việc liên quan đến hôn lễ.” Hoắc Hoài Lễ nghiêm túc nhìn con trai,”Không được từ chối! Ngày tổ chức mẹ con đã chọn rồi, lần này cho dù con có bao nhiêu chuyện quan trọng đều phải gác lại vào ngày đó!”
Hóa ra là chuyện hôn lễ!
Tề Mẫn Mẫn lặng lẽ nhìn Hoắc trì Viễn, sợ anh tức giận.
Bọn họ tuy rằng tạm thời hòa hảo, cũng không hề có nghĩa Hoắc trì Viễn đồng ý tổ chức hôn lễ với cô.
Hoắc trì Viễn gật đầu một cái:”Con sẽ bảo Lynda sắp xếp lịch trình cho con vào mấy ngày đó.”
Hoắc trì Viễn đồng ý rồi!
Tề Mẫn Mẫn vui sướng ngẩng đầu, rưng rưng nước mắt nhìn về phía Hoắc trì Viễn.
Hoắc trì Viễn kéo cô vào lòng, thanh âm khàn khàn nói:”Nha đầu, xem ra hai ta phải ở bên nhau cả đời rồi. Cưới rồi thì không được ly hôn.”
Tề Mẫn Mẫn rơi nước mắt dùng sức gật đầu.