Vợ Cũ Thật Quyến Rũ

Chương 456




Chương 456

Đây là Hoắc trì Viễn trắng trợn bỏ qua cô ta.

Chỉ làm hai phần gan ngỗng, đây là anh nói cho cô ta biết, cô ta là người thừa trong nhà này, nên biết điều nhanh chóng mà đi.

Cô ta sẽ không để họ được như ý!

Cô ta múc cháo xong, bưng đến bàn ăn, ngồi cạnh Tề Mẫn Mẫn: “Chị à, chị đang bệnh nên bồi bổ một chút!”

”Hoắc trì Viễn biết tôi nên ăn cái gì, không nên ăn gì!” Tề Mẫn Mẫn sùng bái nhìn Hoắc trì Viễn.

”Ừm! Em nghe nói anh rể đã từng là bác sĩ chuyên khoa não. Anh rể, tại sao anh không làm bác sĩ nữa?” Tề Lạc cầm thìa, tò mò hỏi.

Tề Mẫn Mẫn hơi nhăn mày một chút. Tề Lạc biết rõ tai nạn xe cộ năm đó vậy mà còn cố tình hỏi Hoắc trì Viễn nguyên nhân. Cô ta chỉ ước vợ chồng họ cãi nhau thôi!

Hoắc trì Viễn siết chặt nắm tay, tỏ vẻ bình thường nói: “Đột nhiên không muốn làm nữa! Sự nghiệp hiện tại của tôi càng thành công hơn khi làm bác sĩ!”

”Cũng đúng! Hiện tại, anh rể là nhân tài thành phố A chúng ta nha!” Tề Lạc cố gắng che giấu vẻ mất hứng, cố gắng nịnh nọt.

Tề Mẫn Mẫn nắm chặt tay Hoắc trì Viễn dưới gầm bàn, giọng nói đầy áy náy,“Chú à, anh là thần tượng của em đó! Thành công của anh khiến bao nhiêu người tha thiết, mơ ước mà cũng không có được!”

Hoắc trì Viễn cười nhạt một tiếng: “Mau ăn đi!”

Trong họa có phúc, trong phúc có họa. Ví như nếu không có tai nạn xe cộ năm đó thì anh cũng không từ bỏ giấc mơ bác sĩ, để rồi đến giờ anh có thể tự tạo dựng một bầu trời riêng.

Tề Mẫn Mẫn đem lát bánh mì quét bơ tỏi trong có vị cá tuyết cuộn thành hình sandwich đưa tới trước mặt Hoắc trì Viễn: “Anh cũng ăn đi!”

Hoắc trì Viễn nhìn thoáng qua Tề Lạc, hưởng thụ cắn một ngụm: “Ăn rất ngon!”

”Cũng không nhìn xem là ai đút anh ăn.” Tề Mẫn Mẫn kiêu ngạo nói.

Hoắc trì Viễn xoa xoa mặt Tề Mẫn Mẫn: “Biết rồi, nhanh ăn đi, ăn xong còn giúp anh chọn kính mắt.”

”Muốn em giúp anh chọn?” Tề Mẫn Mẫn thật cẩn thận hỏi lại. Trời ạ, cô còn nhớ rõ cái kính mắt kia bị cô ném cho vỡ vụn. Lâu như vậy rồi mà cô còn không nhớ ra là phải chọn giúp anh một bộ. Mấy ngày nay anh xem văn kiện, đôi mắt có thể cảm thấy khó chịu hay không? Tề Mẫn Mẫn đột nhiên tràn đầy tự trách. Cô căn bản là không có quyền ghen tị với Tưởng Y Nhiên vì đã tặng đồ kỷ niệm cho anh.

Hoắc trì Viễn gật gật đầu, bên môi có chút ý cười nhợt nhạt.

Anh vậy mà không có trách Tề Mẫn Mẫn, trong lòng thậm trí muốn quên đi những ân oán kia. Anh đây là càng ngày càng để ý Tề Mẫn Mẫn rồi.

”Anh không sợ em sẽ chọn đồ rất xấu sao?” Tề Mẫn Mẫn vui vẻ cười hỏi.

Tưởng Y Nhiên vốn là đưa cho anh kính mắt vô cùng xấu, cô ấy không hi vọng một đại soái ca như Hoắc trì Viễn lại bị người con gái khác nhìn thấy.

”Không sợ. Chỉ cần kính mắt cứng rắn là được.” Hoắc trì Viễn nói xong, liền bắt đầu ăn cơm.

Tề Mẫn Mẫn vui vẻ cắn một ngụm sandwich trong tay Hoắc trì Viễn, trong lòng tràn đầy hạnh phúc.

Có lẽ một ngày nào đó Hoắc trì Viễn cũng sẽ yêu cô.

Bởi vì Hoắc trì Viễn vừa mới nói muốn đi chọn kính mắt, cho nên ăn cơm xong Tề Lạc liền xấu hổ muốn về.