Vợ Cũ Thật Quyến Rũ

Chương 452




Chương 452

“Không thể phủ nhận.” Hoắc trì Viễn gật đầu một cái. Anh lấy điều khiển tắt màn hình theo dõi, rồi chăm sóc Tề Mẫn Mẫn ăn hoa quả.

Tề Mẫn Mẫn lấy một miếng to nhét vào miệng Hoắc trì Viễn:”Hôm nay chú đã mệt mỏi cả ngày, thưởng cho anh.”

“Mượn hoa hiến Phật?” Hoắc trì Viễn nhíu mi. Đôi môi phấn hồng của Tề Mẫn Mẫn mê hoặc anh, hận không thể nuốt cô vào bụng.

“Em là vợ anh, cái gì của anh đều là của em.” Tề Mẫn Mẫn lại đút cho Hoắc trì Viễn một miếng nữa.”Chú, tài khoản ngân hàng của em đều đưa cho ba hết rồi, về sau anh phải nuôi em. Phải cho em tiền ăn, uống, tiền xe, nộp học phí, còn có…..tiền điện thoại, tiền mạng nữa.”

“Phải bao nuôi tất cả sao?” Hoắc trì Viễn cúi người, hôn Tề Mẫn Mẫn một chút.

“Phải tốn rất nhiều tiền! Được không?” Tề Mẫn Mẫn nhìn Hoắc trì Viễn, khoa trương nói,”Miệng em có ngoa thì một tháng cũng chỉ tầm mấy ngàn thôi!”

Hoắc trì Viễn bị Tề Mẫn Mẫn làm bật cười:”Đúng là tốn tiền!”

“Người bình thường không nuôi nổi em đâu.” Tề Mẫn Mẫn kiêu hãnh ngẩng cao khuôn mặt nhỏ nhắn.

“Cho nên chỉ có thể để anh nuôi.” Hoắc trì Viễn đè Tề Mẫn Mẫn xuống, nhiệt tình hôn cô. Lúc này hương vị hoa quả vẫn còn vương lại trên môi cô, cắn vào cảm thấy sự ngọt ngào ê ẩm, giống như tình yêu của bọn họ, cũng nhiều vị chua xót như vậy.

Hoắc trì Viễn hôn Tề Mẫn Mẫn đến mê muội, không cẩn thận đụng vào ly hoa quả thủy tinh rơi xuống dưới giường.

Tề Mẫn Mẫn đẩy Hoắc trì Viễn ra nhìn cái ly lăn trên mặt đất, tiếc nuối chỏ vào ngực Hoắc trì Viễn:”Đều tại anh! Cái ly đó đắt lắm đây!”

“Em bắt đầu để ý đến tiền nong từ bao giờ vậy?” Hoắc trì Viễn cười ôm chặt Tề Mẫn Mẫn. Tiền anh kiếm cũng để nuôi cô mười đời, hơn nữa còn có thể tiêu xài thoải mái mười đời. Nếu là cái ly thủy tinh cô đang nói đến, không chừng anh có thể ra ngoài vũ trụ mang về rải đầy một tầng.

“Từ khi ba em gặp chuyện không may, em dồn hết tiền vào cho ba.” Tề Mẫn Mẫn ngậm ngùi trả lời.

Vì giải quyết khó khăn cho ba, cô trả lại cho ba tất cả chi phiếu, trong tay cũng chỉ còn lại mấy trăm đồng tiêu vặt. Khi đó Hoắc trì Viễn rời đi mà không nói lời nào, cô cầm cự suốt nửa tháng chỉ với mấy trăm đồng, trả tiền ăn và tiền xe rồi thì không còn gì. Cô ngay cả que kem mát lạnh cũng không dám mua.

Bắt đầu từ ngày đó, cô hiểu ra tiền rất quan trọng.

Hoắc trì Viễn ôm chặt Tề Mẫn Mẫn, đau lòng không ngừng xin lỗi bên tai cô:”Nha đầu, thật xin lỗi. Anh sẽ không bao giờ bỏ lại em nữa! Sau này không có tiền phải nói với anh! Anh nuôi em! Nuôi em mười đời!”

Sáng hôm sau, khi tỉnh lại, việc đầu tiên Hoắc trì Viễn làm là đặt tay lên Tề Mẫn Mẫn. Cảm thấy lòng bàn tay mát, anh cũng thả lỏng.

Bận rộn cả đêm, anh cảm thấy trên người có mồ hôi. Sau khi rời giường, anh lấy quần áo rồi đi tắm rửa.

Tề Mẫn Mẫn tỉnh lại, không nhìn thấy Hoắc trì Viễn cũng rời giường, đi chân không chạy ra khỏi phòng ngủ.

”Hoắc trì Viễn?” Ở phòng ngoài cũng không có ai. Tề Mẫn Mẫn nhìn thấy trên bàn có để một tấm chi phiếu và một xếp tiền. Chẳng lẽ Hoắc trì Viễn ra ngoài!

Ngay khi cô định xuống tầng tìm Hoắc trì Viễn đã nghe thấy tiếng mở cửa phía sau.

Xoay người, cô thấy Hoắc trì Viễn đang lau tóc đi từ nhà về sinh đi ra, mái tóc ẩm ướt hơi cong lên, không nói nên lời.