Chương 434
Hoắc trì Viễn đặt nhiệt kế vào dưới nách cô, không trả lời.
“Hoắc trì Viễn>?” Tề Mẫn Mẫn không chịu buông tha.
“Để anh đi lấy nước.” Hoắc trì Viễn đứng dậy muốn đi vào phòng bếp.
“Tề Mẫn Mẫn nắm chắc cánh tay của anh: “Anh thích em sao?”
Cô tất phải biết đáp án, không muốn bị hành hạ thêm nữa.
Vẫn luôn suy đoán xem anh có thích mình hay không, cô sẽ điên mất.
Nếu anh không thích cô, cô cũng có thể chết tâm sớm một chút, chuyên tâm chuộc tội.
Một lần nữa Hoắc trì Viễn lại ngồi xuống trước mặt cô, dùng lực nâng mặt cô lên, nghiến răng nghiến lợi nói: “Em không nên ép anh nói ra lời thật?”
“Vâng!” Tề Mẫn Mẫn nghe được câu hỏi lạnh lùng của Hoắc trì Viễn không hề cảm thấy sợ hãi, ngược lại còn có chút nhảy nhót. Cô nháy mắt đẹp, khóe môi ngọt ngào cong lên. Cô muốn nghe lời nói thật, anh không được tự nhiên khiến cô có thêm chút dũng khí để nghe đáp án.
“Được, anh chỉ nói một lần thôi, em nghe rõ ràng.” Hoắc trì Viễn để trán cô chạm vào trán anh, âm thanh khàn đục nói: “Anh vốn định hận em, nhưng là không nhìn được lại bị hấp dẫn, nha đầu, anh trúng chiêu rồi… anh thích em.”
“Em cũng thế!” Tề Mẫn Mẫn lập tức ôm lấy eo của anh, kích động hôn môi anh…
“Nhiệt kế…” Hoắc trì Viễn vừa hôn cô vừa nói…
“Mặc kệ nó.” Tề Mẫn Mẫn điên cuồng hôn anh, chỉ cần anh thích cô, cô chết cháy cũng nguyện ý. Thời điểm này, quản nhiệt kế làm gì nữa.
Đúng lúc này, có một âm thanh tràn ngập trêu tức dùng lực ho khan hai lần, nửa đùa nửa thật nói: “Dường như em tới không phải lúc.”
Tề Mẫn Mẫn nghe thấy lời nói của Hoắc Nhiên, lập tức thẹn thùng nép vào lòng Hoắc trì Viễn.
Lần đầu tiên cô điên cuồng như vậy, chủ động như vậy, mà lại bị Hoắc Nhiên nhìn thấy.
Thật buồn quá đi!
Hoắc trì Viễn đau lòng ôm Tề Mẫn Mẫn, lạnh lùng trừng mắt nhìn Hoắc Nhiên:”Tôi không sao mà chú tự nhiên qua đây làm gì?”
“Em không phải là vì lo lắng cho chị dâu nhỏ sao? Chủ động muốn mang đến thuốc đến cho mọi người.” Hoắc Nhiên quơ quơ hộp thuốc trong tay cười nói.
“Chú là sợ nửa đêm bị tôi lôi từ nhà đến đây.” Hoắc trì Viễn một chút cũng không cảm kích Hoắc Nhiên, vẻ mặt vẫn lạnh nhạt như cũ.
“Anh thật là hiểu em! Nhưng hình như em đến không đúng lúc rồi, quấy rầy hai người. Chị dâu nhỏ, đừng trách em nhé.” Hoắc Nhiên trêu chọc Tề Mẫn Mẫn đang trừng mắt nhìn.
Nhìn thấy anh vả và Tề Mẫn Mẫn nối lại tình xưa, anh rốt cục có thể yên tâm Nếu anh không đến đây một chuyến thì sẽ không ngủ nổi mất.
Tiếp xúc với Tề Mẫn Mẫn lâu như vậy, cũng thấy được anh cả của anh vì cô mà thay đổi, anh cảm thấy cô là người phụ nữ thích hợp với anh cả nhất. Nếu anh có thể từ bỏ thù hận, bọn họ nhất định có thể trở thành một đôi vợ chồng hạnh phúc.
“Chẳng đúng lúc gì cả.” Tề Mẫn Mẫn đỏ mặt hờn dỗi.