Vợ Cũ Thật Quyến Rũ

Chương 426




Chương 426

“Nấu cơm!” Tề Mẫn Mẫn cười trả lời.

“Trở về nằm đi!” Hoắc trì Viễn lạnh giọng ra lệnh.

“Người ta nằm cả buổi trưa rồi.” Tề Mẫn Mẫn lôi Hoắc trì Viễn ra khỏi phòng bếp: “Anh đi xem tư liệu đi, lát nữa được thì em gọi anh.”

“Em biết nấu cơm?” Hoắc trì Viễn không tin xoay người lại nhìn Tề Mẫn Mẫn.

Lúc nấu cơm giữa trưa, anh đã kiến thức được cô vụng về thế nào. Ngay cả cơm cô cũng không biết nấu.

“Tin em!” Tề Mẫn Mẫn đuổi Hoắc trì Viễn ra khỏi phòng bếp, bắt đầu bận rộn.

Hoắc trì Viễn không về thư phòng, mà là dựa vào cửa nhìn Tề Mẫn Mẫn, trong mắt có cưng chiều nhợt nhạt.

Tề Mẫn Mẫn rửa thịt dê, vừa quay đầu lại nhìn Hoắc trì Viễn, lập tức giơ hai tay lên với Hoắc trì Viễn: “Em đứng ở đây làm gì? Kiểm tra công việc?”

“Muốn nhìn em làm cách nào có thể xẻ thịt dê mà không làm mình bị thương.” Hoắc trì Viễn nhàn nhạt cười hỏi.

“Em không ngốc như thế, ok?” Tề Mẫn Mẫn nhìn anh.

“ok, một giờ sau anh tới nghiệm thu.” Hoắc trì Viễn cười xoay người rời đi.

Một giờ!

Cô có thể đem những thứ nguyên liệu nấu ăn này làm sai sao!

Tề Mẫn Mẫn nhìn tấm thịt dê trên thớt, không quá có tự tin cắn môi.

Cô không thể chịu thua.

Nhất định thành công.

“Không phải là đem thịt dê nấu chín rồi bỏ gạo vào sao? Rất đơn giản! No problem!” Tề Mẫn Mẫn vừa cắt thịt dê, vừa cổ vũ bản thân.

Bởi vì chưa từng vào bếp, nên cô dùng lực cắt xuống, liền xắt vào ngón tay của mình.

Cô nắm lấy ngón tay bị đổ máu, khổ sở rơi lệ: “Sao mình lại ngốc như vậy?”

Đúng lúc này, đột nhiên Hoắc trì Viễn xuất hiện sau lưng cô, đưa ngón tay của cô đến bên miệng hút lấy. Sau khi hút hết máu, anh thô thanh nói: “Em không biết nấu ăn cũng không ai ghét bỏ!”

“Người ta chỉ nghĩ nấu cho anh bữa cơm.” Tề Mẫn Mẫn ủy khuất chớp mắt: “Nào biết lại ngu dốt như vậy.”

“Anh ngồi vào máy tính đều không làm gì được, chỉ nghĩ em có thể bị cắt phải, bị phỏng… Em đúng là từ trên trời phái xuống để hành hạ anh!” Hoắc trì Viễn đau lòng nhìn Tề Mẫn Mẫn.

“Anh cứ không tin em như thế?” Tề Mẫn Mẫn mất mác dẩu môi.

“Tin tưởng em, anh chỉ là đứa ngốc!” Hoắc trì Viễn lấy từ trong túi áo ra một gói băng keo cá nhân, cẩn thận lau miệng viết thương cho cô: “Ngoan, đi ra ngoài xem tivi, xong thì anh hô em!”

Tề Mẫn Mẫn cởi tạp dề trên người xuống, thắt lên hông Hoắc trì Viễn, sau đó cười nói nghịch ngợm nhìn dáng vẻ của Hoắc trì Viễn:”Đầu bếp siêu đẹp trai!”

Hoắc trì Viễn nhíu mi một chút, nhéo má cô nói:”Anh giống đầu bếp lắm à?”

Tề Mẫn Mẫn ôm cổ Hoắc trì Viễn, hôn lên đôi môi mỏng của anh một cái:”Là đầu bếp đẹp trai nhất!”