Chương 410
Hoắc trì Viễn ngồi trong thư phòng, mở laptop ra, thuần thục mở hòm thư, gửi một văn kiện cho Trịnh Húc:”Nhưng thứ này tôi thu thập được từ nguồn đáng tin cậy, cậu giao cho luật sư.”
Phân công công việc xong, Hoắc trì Viễn cúp điện thoại, hai tay chống lên mặt bàn, mệt mỏi đỡ cái trán.
Sau khi biết toàn bộ sự thật, việc trả thù Tề Bằng Trình trở nên không còn ý nghĩa. Nhưng anh lại không thể để Y Nhiên uổng mạng.
Tề Mẫn Mẫn lặng lẽ đi đến cửa thư phòng, nhẹ nhàng gõ cửa:”Hoắc trì Viễn.”
Hoắc trì Viễn ngẩng đầu nhìn thấy Tề Mẫn Mẫn, liền khép laptop lại, nghiêm mặt nói:”Sao còn chưa đi nằm?”
Tề Mẫn Mẫn đi đến trước mặt Hoắc trì Viễn, vẻ mặt cầu xin thương xót nói:”Xem như em cầu xin anh được không? Anh buông tha cho ba em đi!”
“Hiện tại anh không nghĩ sẽ làm gì ông ta!” Hoắc trì Viễn lạnh lùng đứng dậy, định đi ra ngoài.
Tề Mẫn Mẫn ôm chặt thắt lưng anh, ngăn anh rời đi:” Em không hi vọng vì em mà liên lụy đến người khác bị tổn thương. Ba đã nuôi em mười tám năm, nếu em hại ông ấy mất đi mọi thứ em sẽ hận mình chết mất. Em yêu cha em, hi vọng ông có thể an hưởng tuổi già. Cho nên anh có oán thù gì hãy trút lên em đi, đừng làm tổn thương ông ấy.”
“Anh nói làm tổn thương ông ta bao giờ?” Hoắc trì Viễn xoay người, nghiêm mặt hỏi.
“Anh….anh nói thu lưới….chẳng lẽ không đúng…..không phải……” Tề Mẫn Mẫn đột nhiên lắp ba lắp bắp hỏi.
“Một kỹ sư trong công ty đem tin tức sản phẩm bán cho một công ty bên Đức.
Anh nói thu lưới ý nói đến những chứng cớ đã thu thập được, có thể chuyển qua cho luật sư.” Hoắc trì Viễn không muốn Tề Mẫn Mẫn thương tâm, khe khẽ thở dài, giải thích rõ nỗi lo lắng của cô.
Tề Mẫn Mẫn nghe Hoắc trì Viễn giải thích, lập tức lộ ra nụ cười rực rỡ.
Đúng là toàn lo sợ không đâu.
Cô lập tức ôm cổ Hoắc trì Viễn, hưng phấn mà thưởng cho anh một cái hôn:”Chú, cảm ơn anh!”
“Anh cũng không nói không trả thù Tề Bằng Trình!” Gương mặt nghiêm nghị của Hoắc trì Viễn lộ ra sự lạnh lẽo, thực ra vì nụ cười và cái hôn của cô mà bắt đầu thả lỏng.
“Em tin anh sẽ không nham hiểm như vậy.” Tề Mẫn Mẫn vui vẻ cười nói. Nửa tháng trước trước khi Hoắc trì Viễn rời đi có để lại cho cô chi phiếu 2 triệu, để cô giúp ba vượt qua ải khó khăn. Anh làm sao có thể vừa dùng tiền hỗ trợ vừa vội vàng trả thù ba!
Cô là vì thương tâm, choáng váng.
“Sao em biết?” Hoắc trì Viễn lạnh lùng hừ một tiếng.
Tề Mẫn Mẫn kiễng mũi chân, vừa hôn Hoắc trì Viễn thêm một chút vừa nói:”Biết chứ! Chú rất đáng yêu!”
“Nếu em lại hôn nữa, anh sẽ khiến cho em…” Hoắc trì Viễn đột nhiên ôm Tề Mẫn Mẫn, phun ra hai chữ tràn ngập uy hiếp bên tai cô.
Tề Mẫn Mẫn lập tức đỏ bừng mặt lui về phía sau.
Hoắc trì Viễn vốn không cho cô cơ hội thối lui, kéo cánh tay cô, ôm hông cô thật chặt.
“Cái này….em mới chỉ hôn một chút…em phải…em phải….lại đi ngủ một lát…” Tề Mẫn Mẫn ôm cái trán, làm bộ yếu ớt nói.
Bản lĩnh diễn xuất của cô không đủ, Hoắc trì Viễn hoàn toàn không tin lời cô. Một tay ôm lấy cô đặt lên trên bàn, bá đạo nâng mặt cô hôn lên cuồng nhiệt, mãnh liệt như hải triều nhấn chìm Tề Mẫn Mẫn. Cô chỉ có thể vô lực rúc vào lòng anh, bị động bởi sự xâm lượt của anh.