Chương 401
Hoắc trì Viễn không có trả lời vấn đề của Ninh Hạo, chỉ là ôm lấy Tề Mẫn Mẫn, vỗ nhẹ khuôn mặt cô nói” Bé con, tỉnh tỉnh!”
Tề Mẫn Mẫn mơ mơ màng màng tỉnh lại, nhìn đến vẻ mặt lạnh lẽo của Hoắc trì Viễn, liền ngây ngốc nở nụ cười: “Tôi rõ là… Rõ là hồ đồ rồi… Vậy mà có thể nhìn thấy được Hoắc trì Viễn…”
“Là anh!” Hoắc trì Viễn nắm chặt tay cô.
“Anh bạn cậu làm ơn tránh sang một bên, tôi muốn tiêm thuốc cho bệnh nhân.” Bác sĩ cầm ống tiêm đi tới bên người Hoắc trì Viễn.
“Đưa đây cho tôi!” Hoắc trì Viễn vươn tay về phía bác sĩ.
“Cậu làm gì?” Vị bác sĩ kia kỳ quái nhìn Hoắc trì Viễn.
“Tôi cũng là bác sĩ.” Hoắc trì Viễn kiên định địa nhìn vị bác sĩ kia, “Tề Mẫn Mẫn sợ đau, để tôi làm!”
“ Cậu có thể chứ?” Vị bác sĩ này cũng không tin tưởng trình độ của Hoắc trì Viễn, nửa tin nửa ngờ nhìn anh.
“Tôi từng là chủ nhiệm khoa não bệnh viện XX.” Hoắc trì Viễn nói xong, liền nói với Ninh Hạo, “Mời cậu tránh sang một bên.”
“Tề Mẫn Mẫn sốt đến dọa người anh biết không?” Trước khi rời đi Ninh Hạo quan tâm hỏi han một phen.
Hoắc trì Viễn gật gật đầu: “Biết. Cô ấy cố tình đi thi.”
Hoắc trì Viễn đau lòng liếc mắt nhìn Tề Mẫn Mẫn một cái.
Buổi sáng anh nên cứng rắn hơn một chút, không thể để mặc cô muốn làm gì thì làm.
Lúc Tề Mẫn Mẫn tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm trên chiếc giường lớn trong nhà. Cô đấu tranh suy nghĩ muốn đứng dậy, phát hiện toàn thân không có chút sức lực nào. Cô mấp máy đôi môi khô nứt, muốn mở miệng gọi người, lại phát hiện yết hầu như bị cái gì chặn lại, không phát ra được âm thanh nào.
“Tỉnh rồi à?” Giọng nói của Hoắc trì Viễn đột nhiên xuất hiện trên đỉnh đầu cô.
“Hoắc…..Trì…..Viễn…” Tề Mẫn Mẫn khó khăn phát ra tiếng nói.
“Uống ngụm nước đi.” Hoắc trì Viễn ngồi bên giường, nâng Tề Mẫn Mẫn dậy, đưa cốc nước đến trước mặt cô. Giúp cô uống nước xong, anh ôm cô vào lòng, giọng khàn khàn nói:”Hôm nay em muốn dọa chết anh đúng không!”
“Em làm sao cơ?” Tề Mẫn Mẫn dùng sức xoa yết hầu đau đớn, khó khăn mở miệng.
“Thiếu chút nữa sốt tới 40 độ. Vừa thi xong thì hôn mê bất tỉnh.” Hoắc trì Viễn khó khăn mở miệng “Thi xong rồi sao?” Tề Mẫn Mẫn nhìn Hoắc trì Viễn gật đầu, vui mừng cười rộ lên,”Vậy là tốt rồi.”
“Chẳng qua chỉ là một kỳ thi! Em không muốn sống nữa sao?” Hoắc trì Viễn tức giận quát. Cô không quan tâm bệnh của mình nghiêm trọng như thế nào, chỉ cần biết bài thi hôm nay có làm kịp hay không. Cô không màng đến bản thân như thế, anh rất tức giận. Hôm nay cô không nên bướng bỉnh tham ra kỳ thi, anh lo lắng khẩn trương làm việc, giáo huấn quản lý của các bộ phận xong, ngay khi tan làm lập tức lái xe đến cửa trường học chờ cô. Không ngờ anh vừa đỗ xe trước cửa trường học có vài phút đồng hồ thì nhận được điện thoại của Ninh Hạo.
“Kỳ thi…không phải là…đích đến của học sinh sao?” Tề Mẫn Mẫn khẽ cười.
Hoắc trì Viễn biết không nên quát tháo Tề Mẫn Mẫn, vẫn là đau lòng dịu dàng ôm cô.
“Hoắc trì Viễn, đừng tức giận.” Tề Mẫn Mẫn túm túm vạt áo Hoắc trì Viễn, cười khuyên nhủ,”Có anh, bệnh nặng hơn nữa cũng không phải sợ.”