Chương 394
Thấy Tề Mẫn Mẫn đau đến mức cắn chặt môi, Hoắc trì Viễn vươn bàn tay to định vuốt khuôn mặt cô nhưng Tề Mẫn Mẫn lập tức tránh đi.
Tay anh khựng lại mãi một lúc lâu sau mới co thành nắm đấm bỏ tay xuống.
Anh xoay người xuống lầu, định mang cho Tề Mẫn Mẫn một cốc nước ấm thấy dì Lưu mang một bát nước gừng từ phòng bếp ra.
“Cố tiên sinh, cậu bảo thiếu phu nhân tranh thủ lúc còn nóng thì uống hết nhé!” Dì Lưu đưa bát nước gừng cho Hoắc trì Viễn.
“Cảm ơn dì!” Hoắc trì Viễn nhận chén nước gừng, lạnh nhạt nói cảm ơn, xoay người định đi lên lầu dì Lưu lại giữ anh lại.
“Cố tiên sinh, mấy ngày nay thiếu phu nhân hay ngồi một mình rồi thẫn thờ. Tôi còn thấy cô ấy còn khóc thầm nữa. Cô bé cũng đáng thương, cậu đối xử với cô ấy tốt hơn một chút đi!” Dì Lưu khẩn trương nói. Bà biết, với thân phân của bà không nên nhúng tay vào việc hai vợ chồng người ta nhưng quả thật bà không chịu được. Bà là người ngoài cuộc còn cảm thấy đau lòng cho Tề Mẫn Mẫn.
“Dì Lưu, cảm ơn dì! Mấy ngày nay đã làm phiền dì nhiều rồi!” Hoắc trì Viễn nói xong, trầm mặc lên lầu.
“Còn nữa, Cố tiên sinh…… ” Dì Lưu lại giữ Hoắc trì Viễn lại.
Hoắc trì Viễn dừng bước, đứng trên cầu thang xoay người nhìn dì Lưu, chờ bà nói tiếp.
“Tôi nghĩ cậu cũng nên quên Tưởng tiểu thư đi! Chúng ta không phải nên nhìn vào tương lai sao?” Dì Lưu thật lòng khuyên nhủ.
Bà cũng chứng kiến đau khổ của Hoắc trì Viễn trong thời gian qua cho nên bà hiểu rõ anh vẫn yêu Tưởng Y Nhiên. Nhưng mà Tưởng Y Nhiên đã chết rồi, con người không thể sống mãi trong hồi ức được. Nếu có thể nắm bắt mới có thể hạnh phúc.
Hoắc trì Viễn nhíu chặt mày, trầm tư vài giây, giọng nói khàn khàn: “Tôi hiểu điều đó!”
Hoắc trì Viễn bưng chén nước vào phòng ngủ, nói với Tề Mẫn Mẫn: “Này, uống chút nước gừng đi, sẽ không lạnh nữa!”
“Không uống!” Nghe thấy nước gừng, Tề Mẫn Mẫn lập tức lắcđầu.
“Em đang sốt!” Hoắc trì Viễn nhíu mày, lạnh mặt nói.
“Cứ để em nóng chết đi!” Tề Mẫn Mẫn cắn môi, cuộn người lại, không để ý đến Hoắc trì Viễn, “Dù sao cũng chẳng có ai quan tâm!”
“Lại đây!” Hoắc trì Viễn quỳ một chân trên giường, cầm bát nước gừng ra lệnh với Tề Mẫn Mẫn.
“Có sốt chết cũng không uống!” Tề Mẫn Mẫn chẳng những không nghe lời lại còn nằm ra xa hơn.
Một tay Hoắc trì Viễn ôm lấy cơ thể bé nhỏ, yếu ớt của Tề Mẫn Mẫn, dùng miệng đút toàn bộ chỗ nước gừng cho cô. Toàn bộ quá trình đều cực kỳ mạnh mẽ, không thấy sự dịu dàng.
Tề Mẫn Mẫn không khỏi nhớ tới lần đầu tiên Hoắc trì Viễn đút nước gừng cho cô, lúc đó anh có nhiều hành động thân mật, dịu dàng.
Không còn chiều chuộng, anh chỉ còn ngang ngược và lạnh lùng với cô.
Mùi gừng lưu lại trên răng và môi khiến Tề Mẫn Mẫn cảm thấy cực kỳ ghê tởm. Cô tránh khỏi cái ôm của Hoắc trì Viễn, bắt đầu nôn, cố gắng nôn hết chỗ nước gừng đã nuốt xuống.
Hoắc trì Viễn để chén lên bàn, quỳ một chân trên giường, mạnh mẽ ôm cô vào trong ngực: “Ngoan nào!”
“Nếu không yêu em thì đừng dịu dàng với em như vậy! Em sẽ tham lam!” Tề Mẫn Mẫn dùng sức gỡ tránh khỏi cái ôm của Hoắc trì Viễn, mắt đầy lệ, “Buông, buông em ra!”
Hoắc trì Viễn đột nhiên nâng mặt Tề Mẫn Mẫn lên, mạnh mẽ hôn môi cô.
Là hương vị mà anh nhung nhớ!
Anh nhắm chặt hai mắt, nhiệt tình nhấm nháp môi thơm của cô.