Vợ Cũ Thật Quyến Rũ

Chương 388




Chương 388

Hoắc trì Viễn nhìn đôi mắt sáng ngời của Tề Mẫn Mẫn, âm hiểm cười hỏi: “Trêu chọc anh, em đã nghĩ đến hậu quả chưa?”

“Em sợ a!” Tề Mẫn Mẫn nói xong, liền muốn rời khỏi ôm ấp của Hoắc trì Viễn, thế nhưng vòng ôm của anh quá chắc chắn khiến cô một tấc cũng không di chuyển được. Tề Mẫn Mẫn bị ánh mắt của Hoắc trì Viễn dọa tới, bất an liếm liếm môi: “Hoắc trì Viễn, lái xe nhanh đi thôi!”

“Đốt hỏa trên người anh, em còn muốn chạy sao! Đã muộn rồi!” Hoắc trì Viễn xoay người một cái, tiện đem Tề Mẫn Mẫn áp đến trên ghế lái, một nụ hôn dời núi lấp biển mãnh liệt đánh tới.

“Không đáp ứng hỗ trợ, không cho phép anh hôn em!” Tề Mẫn Mẫn vùng vẫy hai tay che lấy đôi môi Hoắc trì Viễn đang sắp dán lại, mạnh mẽ kháng nghị.

“Được!” Hoắc trì Viễn cười tránh ra, sau đó ngay lúc Tề Mẫn Mẫn cho rằng anh muốn buông tha cho cô, anh đột nhiên lại cắn lấy vành tai non mềm của cô…

Tề Mẫn Mẫn bất mãn kháng nghị: “Anh đã đáp ứng em không được…..”

“Anh chỉ đáp ứng em không hôn, cũng không đáp ứng những thứ khác!” Hoắc trì Viễn cười đắc ý ôm lấy Tề Mẫn Mẫn…

“Âm hiểm… Đại lừa đảo…Đại sắc lang!”

“Anh chỉ hư hỏng đối với mình em thôi!” Hoắc trì Viễn sủng nịch trả lời. Trên cái này thế giới này người phụ nữ có thể để cho anh tâm phiền ý loạn hiện tại vẫn như cũ chỉ có một mình cô – – Tề Mẫn Mẫn.

“Nhanh lái xe a.” Tề Mẫn Mẫn mắc cỡ đỏ bừng cả mặt, nhìn đèn đường cách đó không xa, bất an nhanh chóng hối thúc Hoắc trì Viễn.

“Có anh che, hẳn sẽ không có ai nhìn thấy được. Anh còn chưa có hôn đủ!” Thanh âm Hoắc trì Viễn khàn khàn nói.

Tề Mẫn Mẫn không tự giác được nghe theo lời anh nói, thẹn thùng rúc vào trong lòng anh, hùa theo đón lấy nhiệt tình của anh…

Cho dù lúc trước anh có không thích cô,thì bây giờ cũng được coi là thích đi!

Tề Mẫn Mẫn ôm lấy bờ vai rắn chắc của Hoắc trì Viễn, nhẹ nhàng nhắm mắt lại.

Chỉ cần anh thích cô, dù có khổ hơn nữa cô cũng chịu được.

Hoắc trì Viễn vô lực ghé vào trên người Tề Mẫn Mẫn, thở hổn hển liên tục. Cho dù cô vẫn vậy nhưng lại khiến anh không thể khống chế được bản thân mình. Anh vậy mà không kịp chờ về nhà, đã ăn cô đến sương cốt cũng không còn..

Anh tới cùng là bị cái quỷ gì ám đây!

“Hoắc trì Viễn, I-love-you!” Tề Mẫn Mẫn ôm cổ Hoắc trì Viễn, thâm tình nói.

Cô chưa từng yêu qua người khác nên không biết được tình yêu này đã tới mức nào. Nhưng cô cực kỳ khẳng định, nếu mất anh, cô liền ngay cả hô hấp cũng cảm thấy khó khăn.

Cuộc đời cô có Hoắc trì Viễn đi cùng, trong mắt cô liền không còn người đàn ông khác.

Đời này, trái tim cô chỉ mở cửa một lần cho Hoắc trì Viễn.

Anh đã từng nói qua: Đời này, mặc kệ yêu hay hận, đều phải quấn quýt lấy nhau cả đời.

Bởi vì, nếu cô rời xa anh, thì ngay cả hận cũng sẽ là một điều vô cùng xa xỉ.

Tề Mẫn Mẫn vừa nói ra, lưng của Hoắc trì Viễn đột nhiên trở nên cứng ngắc. Anh chậm rãi đứng lên khỏi người cô, lui lại chỗ ngồi của mình, dùng sức chà xát mặt.

Tề Mẫn Mẫn bi thương sửa lại quần áo của mình, nghiêng người đi không nhìn anh nữa. đột nhiên anh lạnh lùng khiến lòng cô bị thương.

Tâm tình Hoắc trì Viễn mâu thuẫn nhìn thoáng qua Tề Mẫn Mẫn, liền khởi động động cơ, đi về nhà.

Xe dừng lại ở cửa biệt thự, Tề Mẫn Mẫn liền đẩy cửa xe ra, chạy trốn vào trong biệt thự.