Vợ Cũ Thật Quyến Rũ

Chương 367




Chương 367

Một người có thể yêu tiền tài, nó đại diện cho sự thành đạt của ông, nhưng có câu “Quân tử thích tiền tài, thu dùng theo đạo lý”. Không thể vì muốn đi đến cực hạn mà chuyện gì cũng dùng!

“Tôi chẳng qua chỉ là nghĩ cho nha chúng ta. Nếu công ty phá sản, con gái bảo bối Tề Mẫn Mẫn của ông cũng sẽ gặp phải tai ương!” Dương Nguyệt Quyên nhìn Tề Bằng Trình cười lại.

Tề Bằng Trình nói đã nhìn nhầm bà, thật sự là buồn cười. Người đàn ông này cho đến giờ vốn không hề xem trọng bà.

Bà đã lợi dụng mười mấy năm thanh xuân từng bước tính kế, bức chết vợ cả, mang theo con gái bức vua thoái vị rồi lên ngôi, còn không phải vi tương lại không phải gặp cảnh khốn cùng sao.

Ngực trái của Tề Bằng Trình dâng lên một trận đau đớn. Ông cố hết sức ngồi xuống, ấn cuộc gọi nội tuyến với thư ký:”Gọi Lý tổng đến đây!”

“Ông gọi ông ta làm gì?” Dương Nguyệt Quyên căng thẳng túm lấy tay Tề Bằng Trình.

“Phải tra rõ xem rốt cuộc bao nhiêu thuốc quá hạn bị bà bán đi, cụ thể là bán đi chỗ nào!” Tề Bằng Trình gạt tay Dương Nguyệt Quyên ra, lạnh lùng nói.

“Hóa đơn chỉ có tôi có, ông không tra được gì đâu!” Dương Nguyệt Quyên vô tình nhìn Tề Bằng Trình, liền trở mặt nhìn đối phương.

Thư ký đột nhiên đi tới, nói với Tề Bằng Trình:”Lý tổng không đi làm. Tôi gọi điện cho ông ấy, ông ấy nói ông ấy sẽ không trở lại nữa. Ông ấy còn nói….ông ấy không xử lý tốt sự cố khi chữa bệnh ka, người nhà họ có ý muốn kiện chúng ta.”

“Sự cố chữa bệnh gì?” Tề Bằng Trình ôm ngực, khó thở vịn vào cái bàn.

Thư ký nhìn Dương Nguyệt Quyên, run như cầy sấy trả lời.

“Cái gì?” Tề Bằng Trình ngã sấp xuống ghế.

Ông biết được không thu hồi lại thuốc kia được thì sẽ xảy ra chuyện, không nghĩ tới chưa đợi ông thu lại, đã xảy ra chết người!

“Nguyệt Quyên… bà vậy mà lừa gạt tôi nhiều chuyện như vậy.”

Ông tức giận trừng mắt nhìn Dương Nguyệt Quyên.

Dương Nguyệt Quyên không sao cả nhún vai: “Ai biết xảy ra chuyện như thế này? Lão Lý đúng là vô dụng, em cho ông ta 50 vạn mà cũng không thể áp xuống chuyện một người chết.”

Tề Bằng Trình phẫn nộ đánh về phía Dương Nguyệt Quyên, hung hăng cho bà một cái tát: “Bà cho người ta 50 vạn?”

“Ở nơi thâm sơn cùng cốc đó mạng người đều là tiện! Cả đời bọn họ cũng không làm được 50 vạn! Tôi nói sai rồi sao?” Dương Nguyệt Quyên bụm mặt, không cam lòng nói.

Tề Bằng Trình cảm thấy ngực càng ngày càng đau, phảng phất như muốn nổ mạnh: “Bà đừng quên, bà cũng xuất thân từ nơi thâm sơn cùng cốc, mạng của bà có gì tôn quý so với bọn họ.”

“Ông sai rồi! Tôi là phu nhân tổng giám đốc tập đoàn Bằng Trình tôn quý.” Dương Nguyệt Quyên đắc ý nhìn Tề Bằng Trình.

Người đàn ông này hiện giờ đối với bà đã trở nên vô ích, tức chết ông mới tốt. về sau tập đoàn Bằng Trình sẽ do bà định đoạt toàn bộ.

Hai tay Tề Bằng Trình run rẩy chỉ vào Dương Nguyệt Quyên: “Mắt tôi bị mù rồi, vậy mà cưới người phụ nữ rắn rết như bà.”

“Người vì tài mà chết, chim vì ăn mà chết, tôi làm toàn bộ đều vì cái nhà này, tôi cũng không có một chút tư tâm.” Dương Nguyệt Quyên không hổ thẹn nói.

Tề Bằng Trình cấp hỏa công tâm, một hơi không đi lên, liền té xỉu ở trên ghế.