Chương 354
“Bà ấy vẫn không quên được cái chết của Y Nhiên,” Chu Cầm đứng ở cửa biệt thự, nói nói bác sĩ Vương.
“Đột nhiên mất đi cả chồng và con gái, tinh thần của bà ấy hoàn toàn suy sụp. Hy vọng có người có thể vực bà ấy dậy.” Bác sĩ Vương cảm khái nói.
“Thật hy vọng Y Nhiên vẫn còn sống.” Chu Cầm lau nước mắt, thương tâm nói,”Hồi nhỏ con bé và Hoắc Trì Viễn chính là một đôi Kim Đồng Ngọc Nữ, tôi và Khiết Nghi vẫn luôn ngóng trông bọn nó lớn lên rồi kết hôn. Không ngờ….trời không chiều lòng người.”
“Hoắc phu nhân đừng quá đau buồn. Người chết rồi không thể sống lại được.” Bác sĩ Vương nhanh chóng an ủi.
“Người có lúc rất thương xót, không thể giữ lại người trong lòng.” Chu Cầm cảm kích nói,”Bác sĩ Vương, chuyện của Khiết Nghi làm phiền ông rồi.”
“Vâng, Hoắc phu nhân đi thong thả.” Bác sĩ Vương khách khí nói.
Chu Cầm dùng sức hít một hơi, xách túi đi ra khỏi biệt thự, sau khi đi ra cửa lớn, bà thương cảm lau đi nước mắt.
Sau khi bà rời đi, Tề Mẫn Mẫn ở chỗ tối đi ra, sầu não nhìn bóng lưng cô đơn của bà.
Không thể tưởng tượng được bà ấy là một người nặng tình như vậy, tới thăm bà Tưởng. Người bình thường biết tinh thần của bà Tưởng đầy u uất, có thể trốn nhất định sẽ trốn thật xa.
Xem ra sự chấp nhất trong tình cảm của Hoắc Trì Viễn được di truyền từ bà.
Cô đột nhiên thật ngưỡng mộ Tưởng Y Nhiên. Dù cô ấy còn sống hay không, đều có nhiều người yêu mến cô ấy như vậy.
Nghe mẹ chồng nói chuyện với bác sĩ Vương cô có thể thấy bà ấy rất rất muốn Y Nhiên trở thành con dâu.
Mà Hoắc Trì Viễn dành năm năm hoài niệm nhưng vẫn không thể quên được cô.
Đó chắc hẳn phải là một người con gái mê người!
Tề Mẫn Mẫn tâm trạng có chút nặng nề.
Cô biết cô không thể ghen tị.
Chỉ có thể ngưỡng mộ.
Bác sĩ Vương đang định trở về phòng, quay người lại nhìn thấy Tề Mẫn Mẫn đang đứng bên biệt thự, ông kinh ngạc nói: “Thiếu phu nhân, cô đến từ bao giờ vậy?”
“Cháu vừa mới tới thôi.” Tề Mẫn Mẫn phủi phủi đám cỏ dại trên người, kiên cường tươi cười,”Cháu không nghĩ sẽ gặp mẹ chồng ở đây, nên trốn đi. Bác Vương, bác đừng nói cho bọn họ biết cháu hay chạy đến đây nhé.”
“Biết rồi.” Bác sĩ Vương từ ái nói. Ông vẫy tay với Tề Mẫn Mẫn: “Mau vào đi. Mới rồi bà Tưởng còn nhắc đến cô, bà ấy vừa để lại cho cô bột bát sủi cảo, nói muốn chờ cô ngủ dậy rồi ăn.”
“Cháu hiểu rồi.” Tề Mẫn Mẫn nghe lời nói củ bác sĩ Vương, cười gật gật đầu.
Cô chạy vào phòng khách, khẽ cười ngồi đối diện bà Tưởng đang nghỉ ngơi trên ghế sô pha nói: “Bác gái, cháu đến rồi đây!”
Bà Tưởng nhìn thấy cô lập tức đứng dậy, nhiệt tình chào đón: “ Mẫn Mẫn, con ngủ dậy rồi sao?”
“Vâng” Tề Mẫn Mẫn liều mạng gật đầu, “Ngủ đến tận trưa.”
“Ăn cơm chưa?” Bà Tưởng đặt tay lên tay cô, quan tâm hỏi.
“Chưa ạ.” Tề Mẫn Mẫn ôm cái bụng bướng bỉnh thè lưỡi,”Cháu thật sự rất đói.”
“Vậy sao! Mẹ đã gọi người làm cho con món sủi cảo nhồi rau hẹ thịt heo mà con thích ăn nhất.”
“Cám ơn bác gái.” Tề Mẫn Mẫn ôm lấy bà Tưởng, cảm kích nói.