Chương 349
“A?” Tề Mẫn Mẫn choáng váng. Cô cho rằng có thể đi thuyết phục bà nội, không nghĩ tới chủ ý này vốn dĩ là của bà nội.
“Đứa nhỏ này. Cháu cứ ngoan ngoãn làm cô dâu mới đi. Hoắc Trì Viễn đã có bà nội, nó không dám phản kháng.” Bà nội nhẹ nhàng vuốt tóc Tề Mẫn Mẫn, cưng chiều nói.
“Nhưng là… nhưng là…” Tề Mẫn Mẫn lo lắng liếm môi, không biết còn có thêm lý do gì để thuyết phục bà nội.
Mà bà nội cực kỳ thông minh, dường như đã đoán ra được Hoắc Trì Viễn mới là nguyên nhân chính không muốn cử hành hôn lễ.
“Mấy năm nay Hoắc Trì Viễn vẫn chấp nhất với chuyện báo thù, bà với ba nó khuyên nó rất nhiều lần. Bà biết hận thù của nó với ba cháu không thể tiêu tan trong một chốc được. Nó không chịu kết hôn là vì không muốn gọi kẻ thù là ba. Nha đầu, cừu hận trong lòng nó cần tình yêu của cháu để xóa đi.”
Bà nội ôm lấy cô, ảm đạm nói.
Tề Mẫn Mẫn chua xót ghé vào trong lòng bà nội, không biết nói gì cho phải. Trước kia khi Hoắc Trì Viễn không biết sự thật, cho nên chỉ là không chịu gọi ba, nhưng hiện tại người anh hận vô cùng, chính là cô.
Cô không có tự tin như thế, có thể dùng tình yêu để cảm hóa Hoắc Trì Viễn, để cho anh không hận chính mình nữa.
Cô có thể làm chỉ là chuộc tội.
…
Hoắc Nhiên đẩy cửa phòng ngủ ra, đi đến trước mặt Hoắc Trì Viễn, không kiềm chế được ngồi ở góc bàn, nói với Hoắc Trì Viễn đang đứng trước cửa sổ ngẩn người nhìn ra hoa viên: “Anh, anh và chị dâu sao lại như vậy?”
Hoắc Trì Viễn không trả lời, chỉ cho Hoắc Nhiên một ánh mắt lạnh lùng.
“Em biết em không nên quản.” Hoắc Nhiên giơ hai tay lên, vô tội nhún vai: “Đối với anh là anh của em, em quan tâm anh…”
“Nếu anh cưới kẻ thù…con gái, Y Nhiên sẽ hận anh.” Âm thanh của Hoắc Trì Viễn khàn khàn. Ánh mắt của anh ưu thương nhìn vào chiếc xích đu trong công viên, suy nghĩ dường như trở lại mười mấy năm trước.
“Em cảm thấy không nhất định. Y Nhiên yêu anh, cô ấy hẳn sẽ không hy vọng cả đời anh đều cô đơn. Anh, Y Nhiên đã đi nhiều năm như vậy, anh đứng chấp nhất, nên nắm chắc những thứ bây giờ đang có.” Lời nói của Hoắc Nhiên thấm thía khuyên nhủ. Anh không muốn cả đời anh trai mình phải chịu hành hạ vì Y Nhiên. Tề Mẫn Mẫn là một người vợ tốt, anh không yêu thương Tề Mẫn Mẫn, lại vẫn mạnh mẽ chìm ở trong hồi ức, sẽ chỉ là ba người cùng bất hạnh.
“Em không hiểu!” Hoắc Trì Viễn lạnh lùng nói. Hoắc Nhiên cũng không biết sự thật, cho nên mới khuyên anh như vậy.
“Anh đừng nói cho em là anh không thích Tề Mẫn Mẫn, lúc trước hai người kết hôn, bà nội và ba mẹ đều cực kỳ phản đối, là tự ah nói không cần biết cô ấy là con gái của ai. Một khi đã vậy, anh không nên thế này.”
Hoắc Nhiên nhắc nhở Hoắc Trì Viễn. Nếu hai người thiệt tình yêu nhau, thân phận, địa vị, hận thù không có cách nào ngăn cản.
“Lúc ấy anh nói như vậy, là vì không biết Tề Mẫn Mẫn mới chính là người đâm chết Y Nhiên!” Hoắc Trì Viễn xoay người, vẻ mặt khói mù. Sau khi biết sự thật, trái tim của anh vẫn bị đau khổ và mâu thuẫn xé rách. Anh muốn hận Tề Mẫn Mẫn, nhưng vừa thấy vẻ mặt đáng thương tội nghiệp của cô, anh lại không đành lòng. Anh đã từng nghĩ muốn coi cô là người duy nhất mà anh có thể cưng chiều, yêu thương, ông trời lại nói cho anh một sự thật tàn nhẫn.