Vợ Cũ Thật Quyến Rũ

Chương 330




Chương 330

“A! Nha đầu, trở về khi nào thế? Hoắc Trì Viễn đâu?” Bà nội quan tâm hỏi han.

“Anh ấy đang mở một đại lý, có thể về trễ vài ngày.” Tề Mẫn Mẫn nhanh chóng giải thích.

“Xú tiểu tử này, sao lại để cháu về một mình cơ chứ?” Bà nội Hoắc buông hoa trong tay, bất mãn nói.

“Bà nội, bà đừng trách Hoắc Trì Viễn. Anh ấy để Lynda đưa con về nhà mà.” Tề Mẫn Mẫn lập tức ôm cánh tay của bà, làm nũng cười nói.

“Này vẫn không sai là bao! Nếu nó dám bắt nạt cháu, trở về bà liền hung hăng đánh nó!” Bà nội khí phách nói.

Tề Mẫn Mẫn cười, cô dẩu môi nói: “Cũng chỉ có bà nội dám đánh anh ấy.”

“Cháu cũng có thể! Đừng sợ nó! Bà nội làm chỗ dựa cho cháu!” Bà nội Hoắc xoa mặt cô cười nói.

Tề Mẫn Mẫn gật đầu cười: “Bà nội, bà rất thích hoa sao?”

“Những thứ hoa này là người nhà của người bệnh cảm ơn Chu Cầm, nhãn rỗi không có việc gì liền sửa lại một chút, để vào trong bình, có đẹp không?” Bà nội Hoắc cắm hoa vào trong bình, cười hiền lành hỏi.

“Đẹp!” Tề Mẫn Mẫn giơ ngón tay cái lên, thật sự khen.

“Trở lại!” Chu Cầm mặc quần áo ở nhà đi từ trên lầu xuống, đạm mạc nhìn cô.

Tề Mẫn Mẫn lập tức khẩn trương đứng lên, hơi khom lưng.

“Chị dâu nhỏ, có mang quà về cho em không vậy?” Hoắc Tương cùng với Chu Cầm đi tới ôm lấy cánh tay Tề Mẫn Mẫn.

“Em….quên mất…” Tề Mẫn Mẫn xấu hổ nhìn Hoắc Tương.

Trải qua khó khăn này, chỉ nhớ một điều rằng Hoắc Trì Viễn không cần cô nữa, cho nên lúc trở về không hề nhớ ra mà mua chút quà ở sân bay.

Cô cứ hai tay trống trơn chạy tới nhà bố mẹ chồng.

“Không sao! Em chỉ đùa thôi mà.” Hoắc Tương nhìn thấy vẻ mặt tự trách của Tề Mẫn Mẫn, nhanh chóng an ủi cô. Nha đầu này không phải tâm tư quá đơn thuần đấy chứ? Chuyện gì cũng thể hiện hết lên mặt.

“Cháu đã đòi Hoắc Trì Viễn một cái đồng hồ gì đố cả trăm tệ, còn ít tiền?” Bà nội Hoắc nuông chiều nhìn Hoắc Tương.

“Thế thì nhiều nhặn gì chứ! Cái cháu đòi là Patek Phillippe! Người lịch sự tao nhã như bà nội còn có được ngọc lục bảo còn hơn cháu một bậc.” Hoắc Tương bất mãn hếch mũi lên, thập phần kiều mị.

“Ta còn chưa ghen tị đâu!” Bà nội Hoắc hài hước trả lời.

“Ngọc lục bảo! Quá ghen tị!” Hoắc Tương la lớn.

Tề Mẫn Mẫn đang thương tâm nhìn thấy một già một trẻ hài hước rượt đuổi nhau, xì một tiếng cười rộ lên.

Chu Cầm đi đến bên cạnh Tề Mẫn Mẫn, lạnh nhạt hỏi một câu: “Đã ăn cơm chưa?”

Tề Mẫn Mẫn nhanh chóng lắc đầu.

“Vậy cùng đi đi. Tôi đã dặn giúp việc nấu nhiều cơm hơn một chút.” Chu Cầm nói xong, bước vào phòng bếp.

“Cám ơn mẹ.” Tề Mẫn Mẫn biết ơn từ đáy lòng. Cô cẩm giác tính của mẹ chồng và Hoắc Trì Viễn không khác nhau nhiều lần, bề ngoài tuy lạnh lùng nhưng nội tâm thiện lương.

“Mẹ em không phải là hổ dẽ, chỉ sợ bà lắm à? Mẹ chỉ nói năng chua ngoa thôi!” Hoắc Tương túm Tề Mẫn Mẫn ngồi xuống ghế sô pha, cười nói.

“Em biết. Hoắc Trì Viễn có nhiều điểm giống mẹ.” Tề Mẫn Mẫn vừa nhận thức được điều đơn giản đó cười.

“Đúng đó!” Hoắc Tương vỗ mạnh chân Tề Mẫn Mẫn, lớn tiếng đồng ý quan điểm của Tề Mẫn Mẫn,”Hai cái mặt quỷ.”