Chương 328
Anh nên hận cô!
Anh ném điện thoại di động ra xa, giống như đó là một thứ ma quỷ gì đó.
Rót một chén rượu đỏ, anh mang tâm tình lo lắng một ngụm uống cạn. Rượu vào trong bụng, tâm tình lại không thấy chuyển biến tốt đẹp.
“Anh Hoắc Trì Viễn, em muốn làm vợ của anh.”
“Anh Hoắc Trì Viễn, sinh nhật vui vẻ! Xem này! Em làm bánh ngọt! Có phải đẹp hơn so với cái năm trước không?”
…
Khuôn mặt dịu dàng xinh đẹp của Y Nhiên xuất hiện trước mắt anh, anh muốn sờ vào lại chỉ có thể thấy tất cả đều là không khí.
“Y Nhiên…” Hoắc Trì Viễn thống khổ nhắm mắt lại: “Anh ruồng bỏ tình yêu của chúng ta!”
Lúc Tề Mẫn Mẫn bị chuông điện thoại liên hồi đánh thức thì đã là hơn ba giờ chiều ngày hôm sau. Cô mơ mơ màng màng lấy di động, không nhìn xem là ai gọi tới mà bấm nghe luôn.
“Xin hỏi cô là Hoắc phu nhân đúng không?”
“Là tôi. Tôi là Tề Mẫn Mẫn.” Tề Mẫn Mẫn dụi mắt ngồi xuống.
“Tôi là bác sĩ Vương. Bác sĩ trị liệu cho bà Tưởng”
“Bác Vương, bác Tưởng bị làm sao vậy ạ?” Tề Mẫn Mẫn lập tức tỉnh táo, căng thẳng cầm di động hỏi. Nếu không xảy ra chuyện gì thì bác sĩ Vương sẽ không chủ động gọi điện cho cô.
“Tôi muốn hỏi xem cô có thể bớt chút thời gian đến đây một chuyến. Mấy ngày nay cô không tới, bà Tưởng nhắc tới cô, bệnh tình lúc tốt lúc không tốt. Tôi phát hiện ra bà ấy rất dựa vào cô, có lẽ cô có thể giúp tôi chữa khỏi cho bà ấy.” Bác sĩ Vương nghiêm túc nói.
“Tôi lập tức đến ngay.” Tề Mẫn Mẫn lập tức nhảy xuống giường. Cúp điện thoại xong thì lập tức chạy vào nhà vê sinh tắm sạch sẽ.
Lúc cô chạy xuống lầu thì gặp dì Lưu đang mang chén thuốc lên lầu, cô lập tức dừng bước, nửa làm nũng nửa kháng nghị nó: “Bà nội quản gia à, cháu vừa mới về bà đã bắt cháu uống thuốc.”
“Đây là cậu chủ lúc trước đã dăn dò tôi, chỉ cần cô ở nhà thì phải canh chừng cô uống thuốc.” Dì Lưu hiền lành nói,”Mau uống đi, uống xong hẵng đi chơi.”
Lúc cô vì uống thuốc đắng ngắt mà lè lưỡi thì một viên chocolate được đưa tới.
“Cậu chủ dặn tôi chuẩn bị. Cô xem cậu chủ đối với cô thật tốt.” Dì Lưu cười thật tươi.
“Vâng….tốt…..” Tề Mẫn Mẫn ngượng ngùng cười cười, nhận lấy viên chocolate, luyến tiếc giữ trên lòng bàn tay.
Đã từng, anh đã từng yêu chiều cô đến tận xương tủy.
“Đứa nhỏ này! Một viên chocolate mà lại cảm động đến vậy!” Dì Lưu trêu chọc nói.
Tề Mẫn Mẫn nắm viên chocolate vào trong lòng bàn tay, cười với dì Lưu: “Bà nội quản gia, cháu đi chơi với bạn học. Sẽ không về ăn cơm.”
“Đi đường cẩn thận!” Dì Lưu lo lắng dặn dò.
Tề Mẫn Mẫn khoát tay áo về phía dì Lưu, rồi vội vàng chạy đi.
ĐI vào sân nhà họ Tưởng, cô nhìn thấy bà tưởng đang khoác một chiếc khăn quàng mỏng, luống cuống chạy loạn trong biệt thự, đằng sau có một nhóm hộ lý lo lắng đuổi theo bà.
Nghe thấy bà Tưởng cười điên dại, cảm giác tội lỗi trong lòng Tề Mẫn Mẫn lại thêm nặng trĩu. Cho nên cô luôn nói rõ ràng thân phận của mình cho đối phương. Cô không phải là Tưởng Y Nhiên. Nếu không khi bà ấy tỉnh táo lại rồi mà biết mình lừa gạt bà ấy, sẽ rất buồn.
“ Mẫn Mẫn là Nhiên Nhiên!