Vợ Cũ Thật Quyến Rũ

Chương 320




Chương 320

“Tớ không muốn lừa gạt anh ấy.” Tề Mẫn Mẫn bất lực cuộn mình trên sô pa.

“Lừa anh ấy để hai người có thể sống an ổn bên nhau. Tề Mẫn Mẫn, nghe tớ đi.” Ninh Hạo nắm bả vai Tề Mẫn Mẫn, cố gắng khuyên nhủ.

“Tớ cảm thấy làm thế nào cũng sai.” Tề Mẫn Mẫn đau lòng rơi lệ.

“Đi! Tớ đưa cậu đi gặp anh ta, tớ sẽ giải thích với anh ta giúp cậu.” Ninh Hao quyết định làm một tên xấu xa để giúp Tề Mẫn Mẫn bảo vệ cái bí mật kia.

“Tớ không biết anh ấy đang ở đâu, anh ấy đi mà không nói gì với tớ cả.” Tề Mẫn Mẫn khổ sở nhìn Ninh Hạo. Thánh Moritz tuy chỉ là một thị trấn nhỏ, nhưng tìm một người cũng không phải chuyện dễ dàng.” Hơn nữa giờ này anh ấy có thể đã bay đến Geneva rồi.”

Vừa nhớ tới việc anh bỏ cô lại một mình ở thánh Moritz cô liền đau lòng muốn khóc.

“Chỉ cần anh ta chưa rời đi, chúng ta nhất định có thể tìm thấy anh ta.” Ninh Hạo nắm lấy cổ tay Tề Mẫn Mẫn dẫn cô ra ngoài tìm Hoắc Trì Viễn.

Vừa mở cửa ra, Ninh Hạo liền sửng sốt.

“Hoắc Trì Viễn…” Lúc Tề Mẫn Mẫn nhìn rõ người đang ở ngoài đang muốn mở cửa vào là Hoắc Trì Viễn thì kinh hãi đến ngây người, vài giây sau mới phát hiện ra Ninh Hạo đang nắm tay mình, cô lập tức rút ra hoảng hốt nhìn Hoắc Trì Viễn.

Anh lại hiểu lầm rồi!

Cô sốt ruột muốn giải thích, nhưng nếu giải thích mối quan hệ của cô và Ninh Hạo thì đã sao, cô vẫn phải nói dối chuyện về Tưởng Y Nhiên.

Cô vốn không đáng được tha thứ.

Hoắc Trì Viễn lạnh lùng nhìn Tề Mẫn Mẫn liếc mắt một cái, không nói tiếng nào đi qua bọn họ vào nhà, vào phòng ngủ bắt đầu thu dọn đồ đạc.

Lynda đi tới, vẻ mặt phức tạp nhìn Tề Mẫn Mẫn: “Đến bao giờ cô mới bớt làm cho người ta phải lo lắng?”

“Tôi và Tề Mẫn Mẫn chỉ là quan hệ bạn bè. Mấy người đừng hiểu lầm cô ấy.” Ninh Hao lớn tiếng giải thích, muốn Hoắc Trì Viễn ở trong phòng ngủ nghe thấy,”Tề Mẫn Mẫn là một cô gái đơn thuần, không phức tạp đến mức làm người ta không đoán nổi tâm tư.

Hoắc Trì Viễn nghe thấy, ngừng động tác thu dọn quần áo, nhưng không quay đầu lại.

“Lớp trưởng, cậu về trước đi.” Tề Mẫn Mẫn nước mắt rưng rưng nhìn Ninh Hạo.

“Tớ yêu cậu không phải là lỗi của cậu, chỉ có thể nói cậu là người tốt, nên anh Hoắc quả thực may mắn.” Ninh Hạo nghiêm túc nói.”Đây rõ ràng chỉ là hiểu nhầm, cậu yêu anh Hoắc như vậy thì phải nói với anh ta thật rõ ràng.”

“Tớ sẽ nói rõ ràng.” Tề Mẫn Mẫn nở nụ cười chua xót với Ninh Hạo, Cô không ngờ sẽ lo lắng hãi hùng như vậy, không ngờ bị Tề Lạc dùng chân tướng uy hiếp. Cơn đau âm ỉ không bằng cơn đau một lần dứt khoát.

“Tề Mẫn Mẫn, nghe lời!” Ninh Hạo hiểu được ý tứ của Tề Mẫn Mẫn, lập tức cau mày thật chặt. Trước mặt Lynda và Hoắc Trì Viễn, anh không có cách nào tỏ vẻ không đồng ý, sốt ruột đến độ lòng bàn tay toát đầy mồ hôi.

“Tớ biết phải nói thế nào.” Tề Mẫn Mẫn đẩy Ninh Hạo ra khỏi phòng, rồi đóng cửa phòng lại.

Ninh Hạo lo lắng đập cửa nói: “Tề Mẫn Mẫn, nghe lời.”

“Cậy nghĩ Tề Mẫn Mẫn là người như thế nào? Vì sao cô ta phải nghe lời cậu? Cậu muốn cô ta nói cái gì?” Lynda dựa vào vách tường, nhíu mày hỏi.

Ninh Hạo không đáp lại Lynda, chỉ căng thẳng nói nhỏ: “Đồ ngốc này!”

Tề Mẫn Mẫn đi vào phòng ngủ, nhìn thấy Hoắc Trì Viễn đang xếp âu phục vào va ly. Cô chạy tới ôm lấy thắt lưng Hoắc Trì Viễn, thanh âm khàn khàn nói: “Chú, em có lời muốn nói.”