Chương 312
Ninh Hạo nhận thuốc, cảm kích cảm ơn.
“Lớp trưởng, đừng khách khí với mình như vậy, như vậy là không coi mình là bạn!” Tề Mẫn Mẫn nghiêm chỉnh kháng nghị. Cô cảm thấy được hai người bọn họ là loại bạn bè mà chỉ cần nhìn vào ánh mắt của đối phương là đã hiểu rõ người đó muốn gì, nói cảm ơn nghe có vẻ không quen.
“Được không nói!” Ninh Hạo vừa hỉ mũi, vừa nói.
Thời gian không sai lắm, Ninh Hạo lấy nhiệt kế ra, đang muốn nhìn, lại bị Tề Mẫn Mẫn đoạt lấy.
“37 độ tám, hơi sốt nhẹ.” Lúc này Tề Mẫn Mẫn mới yên lòng: “Nên nhớ uống thuốc là được.”
Cô lại lấy trong hòm thuốc ra một hộp kẹp ngậm.
Ninh Hạo nhận lấy, cảm động đến hốc mắt có chút ửng đỏ.
Chưa từng có người nào quan tâm anh như vậy, ngay cả ba mẹ cũng chưa từng.
Nhớ tới ba mẹ của anh chỉ biết đến công tác, cả ngày đều bận việc… xã giao liên tục, tâm tình của anh lại hạ xuống.
“Cậu ăn cơm chưa?>” Tề Mẫn Mẫn quan tâm hỏi: “Những thuốc này phải uống sau khi ăn cơm.”
“Không, mình còn chưa ngủ.” Ninh hạo lắc đầu, tối hôm qua ở bên cạnh hồ gió thổi vừa lạnh vừa nhiều, trở về nằm xuống muốn ngủ luôn, đầu lại đau đến mức không ngủ được.
Tề Mẫn Mẫn nhìn cơm trưa phong phú, cầm dao nĩa lên liếm môi: “Thật là đói!”
Nhìn thấy Tề Mẫn Mẫn đến ăn khoai tây cũng ngon như thế, khóe môi của Ninh Hạo không tự giác nâng lên nụ cười cưng chiều. Anh tao nhã cắt thịt bò, chậm rãi nhấm nháp, tuy tuổi trẻ, lại có được một loại khí chất quý tộc tao nhã.
Khoan thai khiến cho Tề Lạc cứ bị mê hoặc.
Cô hiểu rất rõ khí chất quý tộc trên người Hoắc Trì Viễn là ở thân phận của anh. Ông nội của anh từng theo Mao chủ tích đi qua núi tuyết, là người chỉ cần dậm chân cũng có thể khiến cho vài nhân vật lớn run rẩy. Ba anh là tỉnh trưởng trẻ nhất, về sau đường làm quan không cần nghĩ cũng biết là rộng rãi không hạn như thế nào. Nói vậy Ninh Hạo về sau cũng sẽ trở thành một nhân vật tầm cỡ. Khối thịt béo này Tề Mẫn Mẫn đừng nghĩ sẽ tranh được, vì chị ta đã gả cho Hoắc Trì Viễn.
Tề Lạc cười ngọt ngào đi qua: “Chị, anh Ninh Hạo.”
Tề Mẫn Mẫn chưa quên chuyện hôm qua bị Tề Lạc làm cho rơi xuống nước, mặc kệ Tề Lạc không phải là cố ý, cô ở trong nước làm bộ như bị chuột rút, việc này khiến cho Tề Mẫn Mẫn rất phản cảm, cho nên Tề Mẫn Mẫn không thể cho Tề Lạc một vẻ mặt hòa nhã.
Tề Lạc giả vờ không phát hiện, ngồi ở bên cạnh Ninh Hạo, cười khẽ nói: “Đúng lúc, em cũng chưa…”
Bởi vì Tề Lạc ngồi quá gần, Ninh Hạo cau mày di chuyển sang bên cạnh, mà Tề Lạc lại kiên trì gần gũi với anh. Anh lập tức đặt dao nĩa xuống, xấu hổ đứng dậy: “Mình đi toilet một chuyến.”
Tề Lạc không cam lòng mím chặt môi. Ninh hạo đối với người đàn bà dâm đãng như Tề Mẫn Mẫn như bảo bối, mà hờ hững với cô. Thật sự là tức chết cô rồi.
Tề Mẫn Mẫn ngẩng đầu, lạnh lùng liếc mắt nhìn Tề Lạc một cái: “Tề Lạc, da mặt của em dày như thế không sợ dọa người sao?”
“Chị, cái này gọi là chủ động, sao lại là da mặt dày chứ? Chị chưa từng nghe qua nữ truy nam cách tầng sa sao?” Tề Lạc giả vờ khờ dại cười cười.
“Em khẩn trương về nước cho chị, đừng ở chỗ này làm mất mặt chị!” Tề Mẫn Mẫn đặt dao nĩa xuống, không cảm xúc ra lệnh.
“Mỗi người đều có quyền theo đuổi tình yêu. Tôi yêu Ninh Hạo, tôi liền muốn theo đuổi anh ấy. Chị à, Ninh Hạo không phải của chị, chị không có quyền ngăn cản tôi?” Tề Lạc khiêu khích nhìn Tề Mẫn Mẫn.
“Tình yêu?” Tề Mẫn Mẫn trào phúng nở nụ cười một tiếng: “Nếu Ninh hạo không phải con trai của Ninh Hướng Thiên, em sẽ yêu cậu ấy sao?”