Chương 309
“Biết.” Hoắc Trì Viễn ôm chầm lấy thắt lưng Tề Mẫn Mẫn, hai người cụng trán vào nhau,”Vợ cả, bây giờ anh muốn hôn vợ bé nhỏ.”
“Không cho!” Tề Mẫn Mẫn mở to mắt khẽ cười, giả vờ giận dữ.”Anh Hoắc, anh dám tìm vợ bé nhỏ, muốn ăn đánh sao?”
Hoắc Trì Viễn bị Tề Mẫn Mẫn làm chọc cho cười, ghé vào bả vai cô không khống chế được mà cười rộ lên:”Vợ cả, năn nỉ mà!”
“Roi da đâu? Đèn cầy đâu?” Tề Mẫn Mẫn thấy Hoắc Trì Viễn rất vui vẻ, liền tiếp tục diễn rất thật.
“Vợ bé nhỏ, em thật nham hiểm!” Hoắc Trì Viễn thu lại nụ cười, ôm Tề Mẫn Mẫn ném lên giường.
…..
Khi Lynda tỉnh lại, nhận ra mình đang ngủ ở trong một căn phòng xa lạ. Cô kinh ngạc ngồi dậy, lập tức kiểm tra quần áo trên người. May mà quần áo vẫn hoàn chỉnh. Cô lập tức nhảy xuống giường. Lúc này, ở sô pha truyền đến một giọng nói quen thuộc.
“Tỉnh rồi sao?” Trịnh Húc đạm mạc nhìn Lynda, nhìn ánh mắt anh hơi mơ màng, chắc là mới tỉnh ngủ.
“Đây là phòng của anh sao?” Lúc này Lynda mới nhìn kĩ căn phòng. Phòng khách sạn đều na ná giống nhau, nhưng một số đồ vật riêng tư có thể thể hiện ra chủ nhân căn phòng là ai. Cô nhận ra đôi giày ra đặt ở cửa gian phòng, nhìn thấy quần áo của anh trên va ly, nhận ra…. Cô đột nhiên phát hiện mình hiểu biết đối phương như vậy.
Có lẽ nào là do làm việc với nhau từ lâu rồi?
Bọn họ thường xuyên đi công tác với Hoắc Trì Viễn, vì là công tác nên một ngày 24 giờ thì gặp nhau tận 18 giờ. Thậm chí thói quen sinh hoạt của anh cô đều biết.
“Tối hôm qua đi uống rượu. Tôi hỏi cô chìa khóa đâu nhưng cô say đến mức không trả lời được. tôi bèn đỡ cô vào phòng của tôi.” Trịnh Húc nhanh chóng giải thích, dường như sợ Lynda hiểu lầm,”Tôi ngủ trên sô pha.”
“Cái gì mà ngàn chén không say…” Lynda tự giễu nở nụ cười. Cứ ngỡ tửu lượng của cô vẫn còn tốt lắm, không có người nào có thể làm cô quá chén. Đêm qua cô say không phải vì rượu mà là vì thất tình.
“Ai cũng đều có lúc tâm trạng không tốt.” Trịnh Húc thản nhiên nhìn Lynda liếc mắt một cái.
“Lần sau nếu tâm trạng không tốt, tôi nhất định sẽ tìm anh đi uống rượu cùng.” Lynda phóng khoáng lắc đầu, sửa sang lại nếp nhăn trên quần áo.
“Lại muốn tôi chuốc cho say sao?” Trịnh Húc nửa trêu chọc hỏi.
“Bởi vì yên tâm.” Lynda vừa xỏ chân vào đôi giày cao gót vừa giải thích.”Tôi về phòng tắm rửa. cả người đầy mùi rượu nếu lát nữa bị Hoắc Trì Viễn ngửi thấy sẽ thấy ghê tởm.”
Lynda nói xong liền đi ra khỏi phòng, làm tim Trịnh Húc loạn nhịp ngẩn cả người.
Yên tâm?
Cô không nhớ anh cũng là đàn ông sao?
Trịnh Húc tự giễu nhún vai.
Ở trong mắt Lynda, ngoài Hoắc Trì Viễn ra, những người khác đều không phải đàn ông.
Nhưng cô không biết, trong mắt Hoắc Trì Viễn cô cũng chỉ là một người phụ nữa bình thường.
Khi ánh nắng chiếu vào đến giường thì Hoắc Trì Viễn mở to mắt. Anh nhìn thoáng qua Tề Mẫn Mẫn đang nằm trước ngực mình, khóe miệng tự giác nhếch lên. Cuộc đời cô độc của anh giờ đây đã có người đồng hành.
Nhìn qua đồng hồ đeo tay, anh lập tức tỉnh táo.
Hôm nay anh có hẹn với tổng giám đốc LEJ đàm đạo chuyện đại lý.