Chương 306
Hoắc Trì Viễn cầm một ly sữa đưa đến trước mặt Tề Mẫn Mẫn:”Muốn uống không?”
“Sao nhiều vậy?” Tề Mẫn Mẫn nhìn cái ly, khoa trương nói.
“Uống không được có thể nhờ anh.” Hoắc Trì Viễn thản nhiên cười, liếc qua làn môi Tề Mẫn Mẫn một cái.
Tề Mẫn Mẫn đưa ly sữa đến trước mặt Hoắc Trì Viễn, sau đó hai tay bắt chéo thành hình chữ thập, đôi mắt đẹp nheo lại, nghịch ngợm nói:”Chú, xin anh, xin anh….”
Hoắc Trì Viễn bị vẻ mặt của Tề Mẫn Mẫn làm cho bật cười.
Trước ánh mắt khao khát của Tề Mẫn Mẫn, anh cầm ly sữa lên, uống một hớp thật lớn.
“Chú, anh thật…” chữ”tốt” còn chưa nói ra, miệng của Tề Mẫn Mẫn đã bị bịt lại….
Khi Hoắc Trì Viễn đã thỏa mãn buông Tề Mẫn Mẫn ra thì cô vì thiếu dưỡng khí mà thở hổn hển.
“Đây là lợi ích của việc giúp em!” Hoắc Trì Viễn mặt không biến sắc nói.
Lúc Hoắc Trì Viễn tiếp tục đưa ly sữa thứ hai lên miệng thì Tề Mẫn Mẫn lập tức đoạt lấy ly sữa uống một hơi cạn sạch, sau đó đung đưa cái ly trước mặt Hoắc Trì Viễn cười nói:”Hết rồi!”
Hoắc Trì Viễn nhíu lông mày cười ra vẻ trách cứ vì kế hoạch không thực hiện được.
Ninh Hạo dừng bước lại, xoay người, không cảm xúc nói với Tề Lạc ở sau lưng anh: “Em có thể đừng đi theo anh được không?”
Nhìn thấy Ninh hạo có vẻ không kiên nhẫn, Tề Lạc thương tâm cúi đầu, oan ức nói: “Chị của em không để ý đến em vì chuyện chị ấy rơi xuống nước, anh cũng vậy nữa, thì ở Thánh Moritz này ngay cả người nói chuyện em cũng không có rồi.”
“Chị của em suýt nữa chết đuối!” Ninh Hạo không thể nào cao hứng nhìn Tề Lạc được.
“Em lại không phải cố ý!” Tề Lạc bắt đầu lạch cạnh rơi nước mắt: “Em cũng rơi xuống nước, thiếu chút nữa chết đuối vì bị chuột rút. Các người đều chỉ biết đau lòng chị của em, lại không có người nào an ủi em.”
“Anh chỉ là bạn học của chị em. Em muốn an ủi thì nên tìm Tề Mẫn Mẫn và Hoắc Trì Viễn.” Ninh Hạo cau mày, thật sự nói.
“Anh Ninh Hạo… chúng ta…” Tề Lạc muốn tiếp cận quan hệ với Ninh Hạo.
“Tề Lạc, hôm nay tâm tình của anh không tốt, muốn một mình yên tĩnh một chút.” Ninh hạo dang tay ngăn cản cô nói tiếp.
Nói xong, Ninh Hạo liền xoay người rời đi.
Tề Lạc chỉ là thân ở dân quốc, cô đơn tịch mịch, còn anh là trái tim bị thương.
Tịch mịch có thể chữa, nhưng đau lòng thì khó tìm được cách nào.
Ninh Hạo đi vào quán bar, ngồi vào quầy bar muốn uống rượu, bắt đầu uống.
Có phụ nữ tới gần đều bị anh từ chối.
Anh chỉ là một mình, ở trong quán bar náo nhiệt nhấm nháp sự tịch mịch.
Rượu cứ qua ly này đến ly khác rót xuống bụng, ý thức của anh bắt đầu không rõ ràng. Anh lấy ra một xấp tiền đặt trên quầy bar, lung lay thoáng người đi ra ngoài.
Lúc này, Tề Lạc vẫn trốn ở một nơi bí mật nào đó lặng lẽ tiếp sát Ninh Hạo. Ngay khi cô muốn tiến lên đỡ lấy Ninh Hạo, liền thấy Lynda và Trịnh Húc một trước một sau đi vào quán bar. Cô sợ bị hai người kia phát hiện, lại tránh về trong.
“Ninh Hạo?” Lynda nhìn thấy Ninh Hạo uống say đến lờ đờ sương mù, lập tức quan tâm đứng lại: “Sao lại uống nhiều vậy?”