Chương 301
Tuy người tắm rửa động tay chân là anh nhưng cả người cô đều mất hết sức lực, mỏi mệt không muốn đứng lên.
“Mất sức là anh.” Hoắc Trì Viễn cười xoa tinh dầu lên chỗ tay cô bị ngã, bắt đầu mát xa cho cô.
“Bị hành hạ là em!” Tề Mẫn Mẫn quay đầu lại, làm nũng nhìn anh.
“Thực mệt như thế sao, lát nữa kêu khách sạn làm cơm chiều.” Hoắc Trì Viễn cúi đầu hôn lên trán cô, cưng chiều nói. Xem ra anh đúng là phá hủy cô rồi, tắm một lần mà khiến cô kiệt sức.
“Chủ ý này không tồi!” Tề Mẫn Mẫn vui vẻ cười rộ lên.
Cô đúng là không bò dậy nổi!
Có thể không ra khỏi phòng mà được ăn cơm chiều, cô hưng phấn đến chết mất.
“Đói bụng sao?” Đột nhiên Hoắc Trì Viễn ngừng động tác trong tay, nghi ngờ cười hỏi.
Tề Mẫn Mẫn dùng lực gật đầu.
“Anh cũng đói.” Đột nhiên Hoắc Trì Viễn ôm lên người cô.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tề Mẫn Mẫn nhanh chóng đỏ bừng lên, xinh đẹp vô hạn: “Anh… đói bụng… thì gọi một phần bữa tối…”
“chỉ có em mới lấp đầy được dạ dày của anh!” Hoắc Trì Viễn che môi Tề Mẫn Mẫn lại, nhiệt tình hôn lên…
Tề Mẫn Mẫn vừa thẹn vừa mệt vùi mặt ở trong gối.
Hoắc Trì Viễn thỏa mãn ôm cô vào trong ngực, giống như đang vùng vẫy hỏi han: “Nha đầu, làm sao bây giờ? Hình như anh mê luyến em rồi.”
“Nói nhiều!” Tề Mẫn Mẫn cắn lên cánh tay của Hoắc Trì Viễn một cái.
“Đừng nhúc nhích!” Đột nhiên âm thanh của Hoắc Trì Viễn vang lên khàn khàn, nắm cả phần eo của cô.
Tề Mẫn Mẫn cảm nhận được sự nóng bỏng của anh, xấu hổ cứng ngắc ở trong ngực anh: “Anh Mặc, anh đã dùng ba cái…”
“Ba cái sao đủ được? Em biết thực lực của anh mà!” Hoắc Trì Viễn vùi mặt vào cổ của cô, khàn khàn nói.
“Em có thể nói khác à?” Tề Mẫn Mẫn khó xử hỏi han.
“Lại vẫn đói!” Đột nhiên Hoắc Trì Viễn ngẩng đầu, ánh mắt mãnh liệt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.
“Kêu khách sạn phục vụ!” Tề Mẫn Mẫn nghịch ngợm cầm lấy điện thoại bên giường, nhanh chóng bấm dãy số phục vụ dài, sau đó nhét vào trong tay Hoắc Trì Viễn.
Suốt đường đến sân bay, Lynda trầm mặc không nói gì.
Trịnh Húc vẫn im lặng xem tài liệu trong tay lặng lẽ ngẩng đầu, nhìn thoán qua Lynda, bất đắc dĩ thở dài, rồi lại cúi đầu tiếp tục sửa sang tài liệu.
“Thư ký Trịnh,” Lynda đột nhiên mở miệng, dường như muốn nói ra suy nghĩ của mình.
Trịnh Húc lại ngẩng đầu lên, thản nhiên tươi cười nhìn đối phương.
“Một người quá cố chấp trong tình cảm rốt cuộc là đúng hay là sai?” Lynda buồn rầu hỏi Trịnh Húc.
“Nhìn đối phương có tình cảm đối với cô hay không. Nếu đối phương không có, quá cố chấp chỉ làm cô thêm đau khổ. Cô là một cô gái tốt. Hôm nay nhìn thấy cô ngay sau khi nhìn thấy Tề Mẫn Mẫn rơi xuống nước đã lập tức đến cứu người, tôi rất cảm động.” Trịnh Húc cười nói.