Vợ Cũ Thật Quyến Rũ

Chương 247




Chương 247

“Không tin?” Hoắc Trì Viễn nâng mặt cô lên, thật sự nhìn ánh mắt có chút phiếm hồng của cô.

“Tin!” Tề Mẫn Mẫn ôm lấy eo của Hoắc Trì Viễn, vùi mặt vào trong lồng ngực rộng lớn của anh: “Em tin tưởng anh.”

Cô tin tưởng anh muốn đối tốt với cô, nhưng cô không tin vận mệnh.

Cô cảm thấy hạnh phúc của chính mình giống như quả bom không hẹn giờ, không biết khi nào thì một bước nào đó giẫm sai, tiếp theo sẽ là hồn bay phách tán, thi cốt không còn.

Hoắc Trì Viễn bế cô lên, đi đến giường lớn, đặt cô ở trên giường, dịu dàng hôn cô.

Hoắc Trì Viễn áp vào người Tề Mẫn Mẫn, chống hai tay vuốt ve vết hằn trên gáy cô, không khỏi xót xa. Anh đau lòng nói:”Nha đầu, còn đau không?”

Tề Mẫn Mẫn lắc lắc đầu. Cô cũng không trách bà Tưởng. Cô bị trừng phạt là đúng. Nhà họ Tưởng đã nhà tan cửa nát, mà tội nhân là cô lại còn sống ung dung tự tại.

Nghĩ đến việc này, cô lại áy nát cắn môi.

“Anh thay mặt bác gái xin lỗi em.” Hoắc Trì Viễn áy náy nói, còn có chút thương yêu luyến tiếc. “Từ sau khi Y Nhiễn bị tai nạn và bác trai tự sát, thần trí của bác ấy không còn tỉnh táo, mất trí điên dại.”

“Em hiểu.” Tề Mẫn Mẫn lấy tay che miệng Hoắc Trì Viễn, thông cảm gật đầu.

“Được rồi. Không nói nữa. Ngủ một giấc thật ngon, ngày mai tỉnh dậy sẽ quên đi hết sự việc ngày hôm nay.” Hoắc Trì Viễn ôm mặt Tề Mẫn Mẫn, thanh âm khàn khàn nói.

Tề Mẫn Mẫn ôm lấy thắt lưng của Hoắc Trì Viễn, nghe lời nhắm mắt lại.

Sau khi dỗ được Tề Mẫn Mẫn đi ngủ, Hoắc Trì Viễn chân tay nhẹ nhàng đứng dậy, rời khỏi phòng.

Anh vừa mới xuống lầu, bà nội liền quan tâm hỏi anh:”Nha đầu đang ngủ sao?”

Hoắc Trì Viễn gật gật đầu.

“Anh, sao lại đi xuống đây nhanh như vậy? Em còn tưởng anh đang say giấc cùng người đẹp, không nỡ rời xa.” Hoắc Nhiên trêu chọc cười nói.

Hoắc Trì Viễn lạnh lùng nhìn Hoắc Nhiên liếc mắt một cái, liền đi vào nhà bếp, rót cho mình cốc nước.

Bà nội bắt đầu nghiêm mặt giáo huấn Hoắc Trì Viễn:”Tiểu Viễn, lại đây, bà nội có chuyện muốn hỏi cháu.”

“Chuyện gì ạ” Hoắc Trì Viễn uống một hớp nước rồi đến ngồi cạnh bà nội.

“Vì sao lại hủy bỏ hôn lễ?” Bà nội bất mãn nhìn Hoắc Trì Viễn.

“Cháu không muốn.” Hoắc Trì Viễn vẻ mặt lãnh đạm trả lời.

“Vì Tề Bằng Trình sao?” Bà nội lời nói sắc bén hỏi.

Hoắc Trì Viễn rơi vào trầm mặc, dựa vào sô pha.

“Bà bết cháu không quên được con bé Y Nhiên kia, nhưng đã năm năm qua đi ròi, cháu không thể mãi sống trong quá khứ. Vụ tai nạn đó là ngoài ý muốn, Tề Bằng Trình tuy không có thái độ tốt, nhưng cũng không muốn giết người. Bây giờ cháu lấy con gái bảo bối của ông ta, cũng coi như người một nhà. Ân oán nên cởi không nên cột!” Bà nội nghiêm túc nói.

“Cháu tạm thời vẫn không thể cho qua được.” Hoắc Trì Viễn mím môi, sắc mặt tối tăm.

“Anh, em hỏi anh, anh thực sự thích chị dâu nhỏ sao?” Hoắc Nhiên vốn luôn tùy tiện, giờ cũng nghiêm túc hỏi.

“Thích.” Hoắc Trì Viễn thừa nhận không chút do dự.

“Nếu đã thích người ra thì anh còn chần chờ cái gì nữa?” Hoắc Nhiên trừng to mắt nhìn Hoắc Trì Viễn.