Chương 245
“Con là châu báu duy nhất của cha. Dù phải chết cha cũng không muốn con phải chịu một chút tổn thất nào. Cùng lắm thì phá sản. Tiền tài đều là vật ngoài thân.”
Tề Bằng Trình nghiêm túc nói.”Nha đầu ngốc, nghe lời cha. Cái gì cũng không được nói! Tất cả đã có cha lo rồi.”
“Cha, hôm nay con đến thăm mẹ của Tưởng Y Nhiên. Bọn họ vốn là một gia đình hạnh phúc như vậy, lại bị con hại chết.” Tề Mẫn Mẫn trong lòng tràn ngập hối hận.
“Xung quanh căn biệt thự đó có vệ sĩ, bên trong còn có bác sĩ chữa bệnh chắm sóc, cha không thể vào trong được. Nha đầu, làm sao con vào được? Hoắc Trì Viễn? Vì sao cậu ta lại đưa con đến đó?” Tề Bằng Trình lập tức căng thẳng, ông sợ lỡ như Hoắc Trì Viễn biết được tất cả, muốn đổ hết hận thù lên con gái bảo bối.
“Con cầu xin anh ấy tha thứ cho cha.”
“Nha đầu ngốc của cha!” Tề Bằng Trình thở dài:”Con phải cứng rắn lên! Sau này con đừng để ý đến những gì dì con nói với con nữa.”
“Con không phải vì bà ta. Con là vì cha.” Tề Mẫn Mẫn cắn răng nói.
“Bà Tưởng hiện tại thế nào rồi?” Tề Bằng Trình lập tức nói sang chuyện khác.
“Tinh thần bất ổn. Thực sự rất nghiêm trọng.”
“Bảo bối, tất cả bi kịch này đều từ vụ tai nạn đó mà ra. Con không phải cố ý! Không cần phải cảm thấy có lỗi quá. Nếu con muốn đền tội thì hãy cố gắng đến gần bà Tưởng, xem có biện pháp nào có thể làm cho bà ấy bình phục. Dù chúng ta chết đi thì bọn họ cũng không sống lại được, chỉ có thể cố gắng làm cho người con sống mau khang phục.”
“Cha, Tề Mẫn Mẫn hiểu rồi. Con xin lỗi.” Tề Mẫn Mẫn đã bình tĩnh lại, ra sức gật đầu.
Tự trách lúc này cũng vô ích, cô có thể làm cho người chết có thể ngủ yên, làm cho người sống bình an hạnh phúc. Cô nhất định phải cố gắng giúp bà Tưởng khỏe lại.
Tề Bằng Trình lúc này mới có thể thả lỏng:”Bảo bối, con bây giờ cái gì cũng không cần nói, hãy hành động. Cha sẽ tìm chuyên gia cố vấn khoa thần kinh, bà ấy có vấn đề gì cứ nói cho cha.”
“Vâng. Nếu bà Tưởng có thể bình phục, con chết cũng đáng.” Tề Mẫn Mẫn dùng sức lau hết nước mắt, nghiêm túc nói.
“Cái gì mà chết với sống? Nếu phải chết cha sẽ chết thay con. Con hãy sống với Hoắc Trì Viễn thật tốt!” Tề Bằng Trình quả quyết nói.
“Cha, con không phải đứa con gái tốt!” Tề Mẫn Mẫn áy náy nói. Cô đã bất hiếu, lại còn làm liên lụy đến cha.
“Ở trong lòng cha, con là tốt nhất! Trừ con ra, không có ai để cha yêu thương như vậy!”
“Cha cũng biết vậy cơ đấy?” Tề Mẫn Mẫn nhớ tới hai mẹ con Dương Nguyệt Quyên, kiêu hãnh hỏi lại.
Đôi mẹ con kia đã làm cho cha vui vẻ, bọn họ đối với cha nhất định là chân thành, nếu cha không có tiền, bọn họ vẫn có thể nhiệt tình làm cha vui hay sao.
“Biết! Biết chứ! Nha đầu, cứ an tâm ở bên Hoắc Trì Viễn, cậu ta rồi sẽ yêu con.”
Tề Mẫn Mẫn ra sức gật đầu.
Cúp điện thoại rồi, cô lên bình tâm trở lại, thay quần áo rồi xuống lầu.
Hoắc Trì Viễn vừa nhìn thấy cô, lập tức từ trên sofa đứng dậy nghênh đón: “Sao lại thế này?”
“Ngủ không được đủ.” Tề Mẫn Mẫn nghịch ngợm nói: “Cũng đã đến tám giờ rồi.”
“Vừa lúc cùng ăn cơm.” Chu Cầm lạnh lùng nói.
“Ba mẹ, bà nội, ngại quá, con dậy hơi trễ.” Tề Mẫn Mẫn hối lỗi nhìn mọi người.