Chương 244
Sau hai giờ, Hoắc Trì Viễn bị tiếng gõ cửa đánh thức. Anh đắp lại chăn cho Tề Mẫn Mẫn, nhẹ nhàng rời giường.
Sau khi mở cửa phòng, anh lập tức dựng thẳng ngón tay lên để cho đối phương chớ có lên tiếng: “Tề Mẫn Mẫn còn đang ngủ.”
“Anh, mẹ bảo em gọi hai người xuống ăn cơm.” Hoắc Tương chỉ đồng hồ, nhỏ giọng nói: “Bảy giờ rồi.”
“Cô ấy không dễ gì mới ngủ được. Để cô ấy ngủ thêm một lát đi.” Hoắc Trì Viễn ra khỏi phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
“Bị kinh động nghiêm trọng như vậy sao?” Hoắc Tương bất ngờ hỏi: “Anh, anh lái xe nhất định phải cẩn thận?”
Hoắc Trì Viễn nhấp môi mỏng, vẻ mặt phức tạp quay đầu nhìn cửa phòng một cái: “Chỉ trách anh.”
“Không xảy ra chuyện gì là được rồi, về sau cẩn thận một chút..” Hoắc Tương dùng lực vỗ vai anh mình, săn sóc an ủi anh. Cô biết Hoắc Trì Viễn chịu ảnh hưởng từ tai nạn năm năm trước, lái xe từ trước đến giờ đều rất cẩn thận, chỉ là loại chuyện tai nạn xe cộ này, có khi cẩn thận cũng vô dụng, người khác có thể chủ động va chạm vào xe của mình. May mà chỉ chịu chút kinh động.
Hoắc Trì Viễn gật đầu một cái, liền đi xuống lầu.
Hoắc Nhiên nhìn thấy anh xuống lầu, liền quan tâm hỏi: “Anh, nghe nói chị dâu nhỏ bị kích động, muốn em giúp cô ấy một chút không?”
“Cô ấy ngủ rồi, không cố gì đâu.” Tâm tình anh phức tạp nhấp môi mỏng một cái.
Hoắc Tương chạy đến trước mặt anh, nắm vai anh trêu chọc nói: “Anh hai, chị dậu nhỏ là bị dọa sợ, người chuyên môn cưa xương người như anh thì biết cái gì?”
“Cái gì chuyên môn cưa xương người?” Hoắc Nhiên bất mãn kháng nghị “giống như nói anh sát sinh ấy, anh không chỉ cưa xương, còn phụ trách thay nội tạng.”
“Này không phải đồ tể thì là cái gì?” Hoắc Tương hô hô cười nói.
“Nha đầu này, một chút cũng không tôn trọng nghề của anh mình, giường ngủ của anh là một loại khó cầu đấy!” Hoắc Nhiên kiêu ngạo liếc nhìn Hoắc Tương.
“Thế sao? Thậm chí có người vội vàng đưa xương cốt cho anh cưa sao?” Hoắc Tương tiếp tục đùa cợt Hoắc Nhiên.
Hoắc Nhiên đang nhìn đến trừng mắt, thì Hoắc Trì Viễn mở miệng: “Hoắc Tương, đừng náo loạn.”
Tề Mẫn Mẫn bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng, đột nhiên ngồi dậy. Nhìn xung quanh, cô mới nhớ lại những gì đã xảy ra hôm nay.
Cô ngồi gác cằm lên đầu gối, hốc mắt đỏ lên.
Trong ác mộng đầy những khuôn mặt trắng bệch như ma quỷ tra tấn cô.
Cô không thể giả vờ như mình vô tội, trước mặt Hoắc Trì Viễn coi như không có chuyện gì xảy ra Cô sợ có một ngày, cô sẽ bại lộ.
Cô lấy điện thoại, bấm số điện thoại của Tề Bằng Trình:”Cha, con muốn nói thật với Hoắc Trì Viễn.”
“Không thể!” Tề Bằng Trình sốt ruột quá liền ho khan vài tiếng.
“Cha, cha bị cảm sao?” Tề Mẫn Mẫn lo lắng hỏi.
“Chỉ là cảm lạnh thôi. Uống thuốc rồi….Ngày mai sẽ khỏe lại. Con không phải lo.” Tề Bằng Trình hít thở bình thường trở lại liền an ủi Tề Mẫn Mẫn, “Nha đầu, mặc kệ xảy ra chuyện gì con cũng không được thừa nhận! Rõ chưa?”
“Con không muốn cha phải chịu sự trả thù của Hoắc Trì Viễn. Cha, con mới là người có tội.” Tề Mẫn Mẫn rơm rớm nước mắt, sám hối nói,”Người nên chịu phạt là con.”