Vợ Cũ Thật Quyến Rũ

Chương 232




Chương 232

Lúc Tề Mẫn Mẫn cũng muốn đứng dậy đi theo, Hoắc Trì Viễn lập tức kéo cô lại:”Ăn cơm!”

“Người ta sẽ trở lại ngay mà.” Tề Mẫn Mẫn cười khẽ nói.

Hoắc Trì Viễn ném ánh mắt “Suy nghĩ của anh lúc này em còn không nhìn ra” về phía Tề Mẫn Mẫn, bá đạo nói:”Lo ăn ngon cơm của em đi! Người đàn ông của em thì vẫn luôn là của em,không việc gì phải tranh giành với người khác.”

“Em chẳng qua chỉ muốn chứng tỏ quyền sở hữu của em với cô ta thôi! Bằng không cô ta vĩnh viễn không biết người nào không nên đụng vào.” Tề Mẫn Mẫn buồn bực bất bình nói.

“Không tin anh sao?” Hoắc Trì Viễn nhíu mày.

Hiểu được ý của Hoắc Trì Viễn, Tề Mẫn Mẫn lập tức lắc đầu:”Không phải. Nhưng em không tin Lynda. Cô ta vẫn luôn tự cho mình là nữ chủ nhân của Hoắc Y!”

“Là lỗi của anh. Không nên cho cô ấy cơ hội vọng tưởng. Chuyện của Lynda anh sẽ giải quyết.” Hoắc Trì Viễn xoa đầu Tề Mẫn Mẫn, “Ăn đi.”

Tề Mẫn Mẫn ăn được hai miếng, đột nhiên nhớ đến một vấn đề, liền ngẩng đầu:”Chú, trên mạng đều nói đàn ông rất dễ dãi ai đến cũng không cự tuyệt. Tại sao vừa nãy Lynda chạm vào người anh anh đều không có phản ứng gì?”

“Chẳng phải em cứ chạm vào người anh đi thì biết ngay sao?” Hoắc Trì Viễn gian tà nhìn xuyên qua ly rượu thấy gương mặt nhỏ nhắn của Tề Mẫn Mẫn đang lộ ra vẻ hoài nghi.

“Kinh người!” Tề Mẫn Mẫn đỏ mặt sẵng giọng.

Hoắc Trì Viễn đột nhiên nắm lấy bàn tay của Tề Mẫn Mẫn ở dưới bàn, đặt lên đũng quần mình. Chỗ đó bình thường bằng phẳng nay vì Tề Mẫn Mẫn chạm tới mà bắt đầu căng phồng.

Tề Mẫn Mẫn khẽ nhếch khóe môi. Xem ra anh chỉ có phản ứng với mình cô.

“An tâm chưa?” Hoắc Trì Viễn nghiêm túc nhìn Tề Mẫn Mẫn.

“Ăn đi!” Tề Mẫn Mẫn ngượng ngùng gắp một miếng thịt bò thật to nhét vào miệng Hoắc Trì Viễn.

Lúc Lynda quay trở lại, gương mặt trang điểm tinh tế, xinh đẹp không gì sánh được, khí chất phong tình vạn chủng giống như muốn đoạt hồn tất cả đàn ông trên đời.

Tề Mẫn Mẫn nhìn thấy Lynda xinh đẹp ngồi đối diện với mình, nghiêm túc nhìn lớp trang điểm tên mặt đối phương:”Cô Lynda, trên mặt cô rốt cuộc trát bao nhiêu phấn vậy?”

Lynda tức giận nghiến chặt răng, nâng ly rượu lên uống một hớp.

“Cô Lynda, tiền lương Hoắc Trì Viễn trả cho cô thừa sức mua được loại son môi tốt hơn chứ?” Tề Mẫn Mẫn chỉ vào ly rượu Lynda đang cầm trong tay, đùa cợt hỏi.

Đúng lúc này, Trịnh Húc trở lại.

Tề Mẫn Mẫn vừa thốt lên xong, Trịnh Húc và Hoắc Trì Viễn đồng loạt nhìn vào ly rượu trong tay Lynda. Trên đầu ly có một dấu son môi đỏ tươi, hết sức rõ ràng.

Lynda xấu hổ đỏ mặt.

Nha đầu chết tiệt!

Bằng mọi cách làm cho cô xấu mặt!

Cố rút khăn giấy ra che mặt, dùng sức lau miệng, lau đến khi khăn giấy không lau ra được chút son nào nữa thì cô mới dừng lại.

“Chú, anh thích loại son nào?” Tề Mẫn Mẫn đột nhiên ôm lấy cánh tay Hoắc Trì Viễn, làm nũng hỏi.