Vợ Cũ Thật Quyến Rũ

Chương 220




Chương 220

“Cha nghỉ hưu thôi, để lại bảo bối con cho cậu ta.” Tề Bằng Trình tươi cười, đi ra ngoài đưa Hoắc Trì Viễn vào.

Hoắc Trì Viễn vừa đến liền khẩn trương chạy đến bên giường Tề Mẫn Mẫn, ra sức ôm cô thật chặt: “Nha đầu, anh thề sẽ không bao giờ chọc giận em nữa. Anh không hề gặp Ưng Mẫn một mình, không cho cô ấy ôm, cũng không cho cô ấy hôn. Đừng giận anh nữa!”

Tề Mẫn Mẫn không thể giải thích tại sao mình lại ngất xỉu, cắn môi áy náy.

Hoắc Trì Viễn nghĩ Tề Mẫn Mẫn vẫn còn giận mình:”Nha đầu, anh và Ưng Mẫn chỉ là quan hệ anh em đồng nghiệp thôi.”

“Chú, em muốn về nhà.” Tề Mẫn Mẫn yếu ớt ôm thắt lưng Hoắc Trì Viễn.

“Về nhà? Nha đầu, em vẫn còn giận anh sao?” Hoắc Trì Viễn tưởng Tề Mẫn Mẫn muốn về nhà cùng cha, lo lắng nắm hai vai cô. Anh hoàn toàn không thể lường được việc Ưng Mẫn sẽ hôn anh. Nếu sớm biết trong đời này anh vẫn có thể động lòng trước một cô gái khác, anh sẽ phân rõ giới hạn với Ưng Mẫn ngay từ đầu.

“Cha em tạm thời không muốn nuôi em nữa.” Tề Mẫn Mẫn chu lên cái miệng nhỏ nhắn buồn bực nhìn Hoắc Trì Viễn. Cô vẫn rất để ý đến cái hôn kia của Ưng Mẫn, nhưng cô sẽ không vì thế mà tức giận bỏ về nhà mẹ đẻ. Cô rất ích kỷ, sau này sẽ làm cho anh không thể để những phụ nữ khác có cơ hội tiếp cận.

“Chúng ta về nhà thôi!” Hoắc Trì Viễn ôm lấy Tề Mẫn Mẫn đi ra ngoài.

Tề Bằng Trình đang ngồi ở ghế dựa nhìn thấy bọn họ đi ra, lập tức đứng lên:” Hoắc Trì Viễn, Tề Mẫn Mẫn là chúa mù đường, anh không nên ép nó học lái xe. Nếu thiếu tài xế tôi có thể tìm cho anh một người.”

“Tôi có tài xế. Vợ của anh sắp sinh nên tôi cho anh ta nghỉ phép mấy ngày.” Hoắc Trì Viễn lạnh nhạt cự tuyệt đề nghị của Tề Bằng Trình. Không cần biết hôm nay Tề Mẫn Mẫn vì nguyên nhân gì mà ngất xỉu, anh tuyệt đối sẽ không cho cô học lái xe nữa. Những chuyện làm cô kích động, anh sẽ cẩn thận tránh đi. Anh nhất định sẽ giữ khoảng cách với Ưng Mẫn, sẽ không vì một cuộc điện thoại cầu cứu mà chạy đến giúp đỡ.

Tề Mẫn Mẫn nhìn thoáng qua cha cảm kích. Trên đời này người hiểu rõ cô nhất không phải là anh. Chỉ có cha mới biết vì sao cô lại ngất xỉu.

“Nếu Tề Mẫn Mẫn lại bị đả kích, tôi sẽ đón nó về nhà! Anh sẽ không bao giờ thấy được nó nữa!” Tề Bằng Trình nghiêm túc nói, sự uy hiếp tràn ngập trong giọng nói. Vì hạnh phúc của con gái, ông sẵn sàng gánh vác tất cả. Nếu Hoắc Trì Viễn làm Tề Mẫn Mẫn tổn thương, ông sẽ thay đổi chủ ý. “Tôi sẽ không cho ông cơ hội! Cô ấy là vợ tôi! Là người của nhà họ Hoắc!” Nghe thấy lời của Tề Bằng Trình, Hoắc Trì Viễn trở nên căng thẳng. Mặc dù mới ở bên nhau chưa được bao lâu, nhưng anh phát hiện ra mình đã thực sự rung động trước Tề Mẫn Mẫn. Anh sẽ không thể chịu đựng được nếu không thể nhìn thấy cô. Anh đã mất đi Y Nhiên, không thể lại mất đi Tề Mẫn Mẫn. Anh phải giữ cô bằng mọi cách.

Tuyên bố đầy khí phách của Hoắc Trì Viễn làm cho Tề Bằng Trình bình tâm trở lại. Ông khoát tay về phía Hoắc Trì Viễn:”Trở về đi. Lái xe cẩn thận.”

“Cha, cha cũng vậy!” Tề Mẫn Mẫn lập tức quan tâm dặn dò Tề Bằng Trình. Cha đang mặc quần áo ở nhà đi dép lê chạy đến đây, có thể thấy được nghe tin cô ngất xỉu ông đã sốt ruột như thế nào. Nhớ đến việc chính mình làm cho cha đau khổ, chóp mũi cô có chút chua xót.

“Con gái bảo bối vẫn còn quan tâm đến cha.” Tề Bằng Trình tươi cười cảm khái.

“Con không quan tâm cha thì còn ai quan tâm cha? Ông già, mau nhạy nhanh về nhà! Sức khỏe của cha còn chưa bình phục hẳn!” Tề Mẫn Mẫn ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn, khẩu khí “mau phục tùng mệnh lệnh” nói.