Chương 1835
“Nó sẽ cố gắng thay đổi. Lúc này nó đã ăn giáo huấn no rồi.” Bà nôi Cố nghiêm túc nhìn Tề Mẫn Mẫn.
“Anh ấy cũng không thương cháu. Bà nội, chỉ có một mình cháu giữ gìn mối tình này, cháu rất mệt mỏi.” Tề Mẫn Mẫn gối lên đầu gối bà nội, nước mắt vòng quanh nói
“Sao cháu biết được là nó không thương cháu?” Bà nội Hoắc khiếp sợ nhìn Tề Mẫn Mẫn.
“Mỗi lần có chuyện gì liên quan đến Tưởng Y Nhiên thì phản ứng đầu tiên của anh ấy chính là đứng ở vị trí của Tưởng Y Nhiên để tự hỏi, cho đến bây giờ đều là như vậy.” Tề Mẫn Mẫn thương tâm nói.
“Có lẽ nó còn không quên Y Nhiên. Nhưng không có nghĩa là nó không thương cháu. Nha đầu, nếu nó không thương cháu, sẽ không bỏ công ty lại đuổi theo cháu vài nghìn dặm. Nếu nó không thương cháu, sẽ không say xỉn ngày qua ngày, đến mức dạ dày xuất huyết. Bà nhìn cả hai đều trải qua bao nhiều gian khổ mới không dễ gì mới đến được với nhau, cháu hãy tin nó.” Bà nội Hoắc nhẹ nhàng vỗ về Tề Mẫn Mẫn, kiên nhẫn khuyên bảo.
“Cháu không biết nữa…” Tề Mẫn Mẫn nhẹ nhàng lắc đầu.
Cô không biết còn có thể tìm lại niềm tin, tin tưởng Hoắc Trì Viễn yêu mình hay không.
Cho dù tin tưởng Hoắc Trì Viễn yêu cô, liệu có bao nhiêu phần?
Bà nội Hoắc đau lòng vuốt tóc Tề Mẫn Mẫn, thở dài nói: ”Đứa nhỏ này, người có thể gặp được nhau là duyên phận, phúc khí ngàn năm tu luyện mới yêu được nhau. Tiểu Viễn đã nhận ra cháu quan trọng như thế nào với nó.”
“Còn chưa đủ! Bà nội, cháu rất tham lam, cháu muốn anh ấy là của cháu hoàn toàn.” Tề Mẫn Mẫn ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn bà nội Hoắc. “Cháu muốn là duy nhất của anh ấy.”
“Cháu hãy cho nó thời gian.”
“Vâng. Cháu cho anh ấy thời gian. Nhưng nếu anh ấy hoàn toàn không quên được Tưởng Y Nhiên, cháu sẽ không chịu nổi nữa. Bà nội, bà hãy tha thứ cho sự ích kỷ của nó. Cháu không muốn bị tổn thương thêm nữa.” Tề Mẫn Mẫn vành mắt đỏ hồng nói.
“Bà nội hiểu. Bà nội hiểu.” Bà nộ Cố vỗ về hai má Tề Mẫn Mẫn, bất đắc dĩ thở dài.
“Phải nhớ đến thăm bà nội.” Bà nội Hoắc hiền lành nói. “Đừng về A thị mà lại không về nhà.”
“Vâng. Nơi này vĩnh viễn là nhà của cháu.” Tề Mẫn Mẫn nghẹn ngào gật đầu.
Tề Mẫn Mẫn nói chuyện với bà nội Hoắc một lúc rồi từ biệt mọi người.
“Tiểu Viễn, con tiễn Tiểu Nhiễm về đi!” Bà nội Hoắc ra lệnh với Hoắc Trì Viễn.
“Vâng!” Hoắc Trì Viễn lập tức cầm lấy chìa khóa xe, đứng dậy đi đến bên cạnh Tề Mẫn Mẫn.
“Không tiện đường ạ!” Tề Mẫn Mẫn nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn về phía Hoắc Nhiên, “Anh Hoắc Nhiên, không phải anh cũng đưa Giai Tuệ về nhà sao? Tiện đường đưa em về!”
Hoắc Nhiên thấy săc mặt anh cả đã đen như than, vội vàng xua tay, “Tụi anh mới không tiện đường nha! Đêm nay tụi anh về nhà của anh mà!”
Tuy Vương Giai Tuệ có chút thẹn tùng nhưng không phủ nhận, đỏ mặt nói: “Mẹ mình đi công tác. Mình sợ ở một mình!”
Hoắc Trì Viễn cảm kích nhìn Hoắc Nhiên và Vương Giai Tuệ. Sau đó tiến lên dắt tay Tề Mẫn Mẫn, “Anh đưa em về!”
“Chị dâu nhỏ, chị đừng nhìn tụi em. Đêm nay em và Viễn Chu sẽ ở lại đây, không đi đâu cả!” Hoắc Tương thấy Tề Mẫn Mẫn nhìn chị, vội vàng mở miệng từ chối.
Tề Mẫn Mẫn bất đắc dĩ cúi đầu, mặc cho Hoắc Trì Viễn dẫn cô đi.