Chương 1823
“Không phiền hà vậy quầng thâm dưới mắt kia là cái gì?” Bà nội Hoắc nghiêm mặt, bất mãn hỏi.
“Báo cáo bà nội, cháu biết. Là vành mắt đen.” Vương Giai Tuệ lập tức giống học sinh tiểu học giơ tay lên trả lời câu hỏi.
Hoắc Tương vụng trộm giơ ngón tay cái lên với Vương Giai Tuệ.
Vương Giai Tuệ không để ý ánh mắt kháng nghị của Tề Mẫn Mẫn, cười đến như tên trộm.
“Thật đúng là có vành mắt đen.” Hoắc Trì Viễn đau lòng tiến đến nâng cằm cô lên, chăm chú nhìn ngắm mặt cô”Giấc ngủ không tốt sao?”
Tề Mẫn Mẫn hoảng hốt li3m một môi dưới, bắt đầu bịa chuyện: “Không có! Ngủ được, ăn được! Mọi người nhìn lầm rồi!”
Nói xong, Tề Mẫn Mẫn liền đẩy Hoắc Trì Viễn ra, lui lại phía sau một bước dài.
Hoắc Trì Viễn thở dài, cúi người bế Tề Mẫn Mẫn lên bước nhanh lên lầu.
“Anh thả tôi xuống! Tôi không cần lên lầu!” Tề Mẫn Mẫn bất mãn vùng vẫy.
Căn phòng trên kia tràn ngập những hồi ức của cô và anh, có ngọt ngào cũng có chua xót.
Cô sợ mình sẽ nhớ lại.
“Anh cũng không ngủ được. Không tin em xem? Vành mắt anh cũng thâm cuồng.” Hoắc Trì Viễn đáng thương tội nghiệp giơ khuôn mặt tuấn tú tới trước mặt Tề Mẫn Mẫn.
Tề Mẫn Mẫn nhìn đến khuôn mặt tiều tụy của Hoắc Trì Viễn, trong lòng đầy chua xót.
Anh cũng không tốt sao?
“Cùng tôi có liên quan sao?” Tề Mẫn Mẫn u oán nhìn Hoắc Trì Viễn, bắt buộc trong tâm phải cứng rắn.
“Em đau, anh cùng em đau. Em mất ngủ, anh cùng em mất ngủ.” Hoắc Trì Viễn thâm tình nói xong, liền đá chân mở cửa phòng, ôm cô vào phòng ngủ.
“Tôi muốn xuống lầu!” Bị Hoắc Trì Viễn thả xuống trên giường Tề Mẫn Mẫn liền vùng vẫy đứng dậy, lại bị anh bá đạo đè lại, cường thế ôm vào trong ngực.
“Em coi như bố thí cho anh đi. Anh đã 48 tiếng không được chợp mắt rồi.” Hoắc Trì Viễn quỳ ở bên giường, gắt gao ôm lấy Tề Mẫn Mẫn, thanh âm khàn khàn nói.
Tề Mẫn Mẫn cũng không nói gì, sâu xa nhìn trần nhà, hai tay cũng không đẩy anh ra ngoài nữa.
Cảm thấy Tề Mẫn Mẫn đã dịu lại, đáy mắt Hoắc Trì Viễn liền nở hoa. Anh hắng giọng, bắt đầu khẽ hát 《Ifyou》.
“Em rời đi, cái gì anh cũng không làm được
Tình yêu rời đi, anh vẫn còn ngây ngộc đứng đó
…
Nếu còn không quá trễ, chúng ta có thể quay về bên nhau lần nữa được không?
Nếu em cũng khổ sở giống anh, chúng ta có thể cùng sánh bước bên nhau lần nữa được không?
Cùng ở bên cạnh nhau, anh sẽ chăm sóc em thật tốt.”
Nghe thấy lời ca của Hoắc Trì Viễn, Tề Mẫn Mẫn rốt cục tan vỡ, khóc không thành tiếng.
Cô có thể cảm nhận được lời xin lỗi chân thành của anh.
Đúng là giải thích không đủ.