Chương 1820
Lynda không những là một người trợ lý tốt, mà còn là một chuyên gia tình cảm tốt.
…
Hoắc Tương xem xong áo cưới, Tề Mẫn Mẫn và Vương Giai Tuệ cũng thử váy cô dâu.
“Nơi này của tôi và chỗ này rộng ra 1cm.” Hoắc Tương chỉ vào áo cưới trên người, nói với nhà thiết kế: “Phần eo của Tề Mẫn Mẫn nhỏ đi 2cm. Chị dâu nhỏ, em không cần ngược đãi chính mình nữa, không chỉ anh ấy đau lòng, chị thấy cũng đau lòng.”
“Em không có.” Tề Mẫn Mẫn nói xong, liền đến phòng thay đồ thay quần áo.
Hoắc Tương bất đắc dĩ lắc đầu.
Vương Giai Tuệ nhún vai.
“Cách mạng chưa thành công, anh cả vẫn cần cố gắng thêm.” Hoắc Tương thở dài.
“Em đang nói anh gì thế?” Đột nhiên âm thanh của Hoắc Trì Viễn vang lên ngoài cửa, cùng với mấy tiếng đập cửa thanh thúy.
“Anh cả, sao anh lại tới đây?” Hoắc Tương kinh ngạc nhìn Hoắc Trì Viễn.
“Nghe Hoắc Nhiên nói Giai Tuệ và Tề Mẫn Mẫn đi thử áo cưới với em, anh đi qua tham mưu giúp em.” Hoắc Trì Viễn không có việc gì trả lời.
“Giup em tham mưu?” Hoắc Tương chạy đến bên cạnh Hoắc Trì Viễn, vừa gãi eo của anh vừa ép hỏi: “Thành thật nói đi, có phải anh đến xem chị dâu nhỏ không?”
Hoắc Trì Viễn bị cù lét không chịu được, cười cầu xin tha thứ: “Biết rõ còn cố hỏi. Tề Mẫn Mẫn đâu?”
Hoắc Tương chỉ vào phòng thay quần áo: “Anh có thể vụng trộm đi vào, bọn em sẽ coi như chưa phát hiện.”
Nghe được Hoắc Tương nói, Vương Giai Tuệ cười hì hì một tiếng.
Hoắc Trì Viễn xấu hổ sờ cái mũi: “Anh tới đón, các em ra ngoài ăn cơm.”
“Bản thân anh không cần phúc lợi, cũng đừng trách em nữa.” Hoắc Tương nói xong, lôi kéo Vương Giai Tuệ vào một phòng khác thay quần áo: “Giai Tuệ, chúng ta đi thay đồ.”
Tề Mẫn Mẫn thay quần áo xong, nhìn thấy Hoắc Trì Viễn đang ngồi trên sofa xem tạp chí, cô lập tức sửng sốt.
Hoắc Trì Viễn nghe được tiếng bước chân, lập tức đặt tạp chí xuống, ngẩng đầu xấu hổ giải thích: “Viễn Chu và Hoắc Nhiên không rảnh, nên anh qua đón các em.”
“A… ” Tề Mẫn Mẫn ngồi xuống chỗ xa Hoắc Trì Viễn nhất, hoảng hốt nhìn mũi chân.
Mỗi lần nói cho chính mình phải nhẫn tâm rời xa Hoắc Trì Viễn, anh lại xuất hiện trước mặt cô.
“Vết thương trên đùi thế nào?” Hoắc Trì Viễn thật cẩn thận hỏi han.
“Tốt hơn nhiều rồi.” Tề Mẫn Mẫn cười nhợt nhạt: “Cảm ơn, tốc độ khép miệng vết thương nhanh hơn nhiều so với tưởng tượng của em.”
Hoắc Trì Viễn bị sự xa cách của Tề Mẫn Mẫn làm cho đau đầu: “Nha đầu, chúng ta nhất định phải dùng loại khẩu khí này để nói chuyện sao?”
Dường như bọn họ là hai người xa lạ không hề có quan hệ, đang nói chuyện lại thấy đau khổ, khiến anh bối rối.
“Dùng ngữ khí gì bây giờ? Hoắc tổng?” Tề Mẫn Mẫn nhìn thẳng vào mắt Hoắc Trì Viễn, giọng mỉa mai hỏi han.
“Nha đầu, rõ ràng chúng ta có thể vô cùng… ” Hoắc Trì Viễn ảo não gầm nhẹ.