Vợ Cũ Thật Quyến Rũ

Chương 1802




Chương 1802

Khéo như vậy, trước khu biệt thự Tề Mẫn Mẫn ở lại xuất hiện một chiếc xe Hummer.

Chẳng lẽ người đụng phải Tề Mẫn Mẫn là cậu ta?

Anh có chút nghi ngờ.

Dừng xe ở trước cổng lớn Tề gia, anh lập tức nhảy xuống xe.

Nghe thấy chuông cửa vang lên, Tề Mẫn Mẫn lập tức nhảy tới cửa.Lúc cô nhìn thấy người đúng ngoài cửa là Hoắc Trì Viễn, cô liền giận tái mặt, xoay người cong chân nhảy trở về.

“Nha đầu, mở cửa!” Hoắc Trì Viễn lo lắng hô, “Anh nhìn thấy em rồi!”

Thấy cô khập khiễng bước đi, trong lòng anh đau đến muốn đánh người.

Hai ngày trước, cô vẫn hoàn hảo không việc gì.

Không cách nào có thể giả bộ được nữa, Tề Mẫn Mẫn liền di chuyển tới cửa, lớn tiếng nói với người ngoài cửa: “Chúng ta không có gì để nói cả. Anh trở về đi!”

“Em có thể không mở cửa, anh có chìa khóa dự phòng.” Hoắc Trì Viễn từ trong túi áo lấy ra một chuỗi cái chìa khóa, uy hiếp nói với Tề Mẫn Mẫn.

Tề Mẫn Mẫn bị Hoắc Trì Viễn chọc cho phồng cả hai má: “Anh như thế nào có chìa khóa nhà tôi?”

“Ba vợ cho.” Hoắc Trì Viễn tà tà nhíu mày.

Tề Mẫn Mẫn nhíu mày mở cửa: “Cho anh năm phút đồng hồ, có cái gì thì nhanh chóng nói!”

Nói xong, cô liền nhảy trở về phòng khách.

Hoắc Trì Viễn lộ cười như không cười, đẩy cửa vào.

Tâm cư của nha đầu này còn quá non, cũng không nhận ra là anh đang nói dối.

Vì gặp được cô, anh thật hiếm khi mới nói dối, dùng chìa khóa văn phòng để tới lừa cô.

Bất quá, việc này cũng nhắc nhở anh, lúc nào cũng phải mang theo chìa khóa dự phòng nhà Tề gia bên người.

Vạn nhất Tiểu Nhiễm sinh bệnh hoặc gặp nguy hiểm, anh còn có thể xông vào.

Tề Mẫn Mẫn nhảy lò cò, vừa mới nhảy được một bước liền bị Hoắc Trì Viễn bế lên.

“Ai cho phép anh ôm tôi?” Tề Mẫn Mẫn bất mãn kháng nghị.

“Chính em có thể đi được sao?” Hoắc Trì Viễn nghiêm mặt hỏi.

Tuy hai người đã ly hôn, nhưng chẳng lẽ đến ôm anh cũng không có quyền sao?

“Có thể!” Tề Mẫn Mẫn mạnh miệng đáp.

Hoắc Trì Viễn bất đắc dĩ mím môi.

“Nếu tôi không đi được, mới vừa rồi là ai nhảy tới mở cửa cho anh?” Tề Mẫn Mẫn khí phách hỏi lại.

“Đúng! Nhảy tới mở cửa.” Hoắc Trì Viễn thở dài, thật cẩn thận đặt Tề Mẫn Mẫn lên ghế sofa, sau đó đau lòng cầm lấy hai tay của cô hỏi, ” Em không đau nhưng anh đau.”

“Đau cái gì chứ?” Tề Mẫn Mẫn bĩu môi.

“Đau lòng!” Hoắc Trì Viễn trầm giọng nhìn Tề Mẫn Mẫn.

Nghe thấy lời Hoắc Trì Viễn nói, Tề Mẫn Mẫn không thể không nháy mắt vài cái.

Đột nhiên cô rất muốn khóc!

Phải như thế nào mới có thể che giấu được nước mắt đã muốn trào ra đây?

Cô gục đầu xuống, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt sắc bén của Hoắc Trì Viễn.