Chương 179
Tài xế dừng xe ở cửa biệt thự, quay lại nhìn Hoắc Trì Viễn nói: “ Hoắc tổng, đã về đến nhà.”
Chờ tài xế mở cửa xe, Hoắc Trì Viễn liền ôm Tề Mẫn Mẫn xuống xe, đi vào biệt thự.
“Cậu chủ, đã tìm được Thiếu phu nhân?” dì Lưu lo lắng hỏi.
Hoắc Trì Viễn gật đầu, ôm Tề Mẫn Mẫn lên lầu.
Có lẽ lên cầu thang xóc nảy, cuối cùng cũng khiến cho Tề Mẫn Mẫn đang thật sự ngủ cũng phải thức dậy. Cô mở mắt lim dim mơ màng nhìn lên. Lúc nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của Hoắc Trì Viễn, cô lập tức giãy dụa đòi xuống.
” Đừng nhúc nhích!” Hoắc Trì Viễn ôm sát Tề Mẫn Mẫn nói.
Tề Mẫn Mẫn tức giận há miệng dùng sức cắn vào ngực Hoắc Trì Viễn.
Hoắc Trì Viễn chỉ nhíu mi một chút, lại vẫn không hề buông cô ra, kiên định bước tiếp đi lên lầu.
Lúc Tề Mẫn Mẫn ném được mùi tanh và mặn trong miệng mình, tâm tình phức tạp buông Hoắc Trì Viễn ra, oán hận trừng mắt nhìn Hoắc Trì Viễn: “ Buông ra!”
Hoắc Trì Viễn ôm Tề Mẫn Mẫn đi vào phòng, dùng chân đá cánh cửa, nghiêm túc nói:“ Nếu chưa hết giận em có thể tiếp tục cắn“.
” Cắn anh tôi đau nha.” Tề Mẫn Mẫn lạnh lùng hừ một tiếng. Cô mới không nói cho anh ta biết là cô đau lòng. Áo sơ mi anh ta đã bị máu thắm đỏ, chắc anh ta rất là đau?
Hoắc Trì Viễn ngồi vào sô pha đặt Tề mẫn Mẫn ngồi trên đùi, dùng sức ôm eo của cô nói: “ Nha đầu, về sao có xảy ra chuyện gì hứa cũng không được tắt máy, tắt QQ, như vậy anh sẽ không tìm được em!“.
”Anh không cần tôi, tìm tôi làm cái gì?” Tề Mẫn Mẫn bất mãn hừ một tiếng, liền quay mặt đi không thèm nhìn anh nữa.
Hoắc Trì Viễn nhíu mài, quay mặt cô lại,, chăm chú nhìn hỏi: “ Nha đầu, anh nói không cần em khi nào”.
“Có”. Cô nói xong, lại quay mặt đi, không chịu nhìn vào đôi mắt ưng đầy đau đớn của Hoắc Trì Viễn.
Hoắc Trì Viễn lấy tay của cô đặt lên bên trái ngực của anh, đặc biệt nghiêm túc nói: “ Em sờ đi, nó đang đập rất nhanh.
Tề Mẫn Mẫn rút tay mình ra, bĩu môi nói: “ Có quan hệ gì với tôi?”.
Nếu anh ta quan tâm cô, buổi sáng sẽ không vô tình la cô như vậy.
“ Đêm nay em làm anh sợ muốn chết, di động không gọi được, cũng không trả lời QQ, hại anh nghĩ em đã xảy ra chuyện, anh đi đến đường có xảy ra tai nạn xe cộ đều phải chạy tới xem.” Hoắc Trì Viễn nắm chặt tay Tề Mẫn Mẫn nói.
“ Anh đây là đang nguyền rủa tôi chết sao?” Tề Mẫn Mẫn bất mãn rút tay về, nghĩ muốn nhảy xuống.
“ Đừng nói chết!” Hoắc Trì Viễn ôm chặt eo của Tề Mẫn Mẫn nói: “ Vĩnh viễn cũng không được!”.
Tề Mẫn Mẫn cảm thấy cơ thể nhẹ nhàng run rẩy, liền cắn môi bắt đầu im lặng.
“ Đừng biểu hiện giống như anh đang rất thâm tình! Tôi không tin!”. Tề mẫn Mẫn nhảy xuống thoát khỏi Hoắc Trì Viễn: “ Hôm nay tôi ngủ ở phòng khách “ Không được!”. Hoắc Trì Viễn một tay kéo Tề Mẫn Mẫn quay lại, ôm lấy cô đi về phía giường.
Sau khi Hoắc Trì Viễn đặt Tề Mẫn Mẫn lên giường, cô lập tức cút sang một bên giường, nhảy xuống đất.Hiện giờ cô cần ở một mình để bình tĩnh lại.Bọn họ không thể tiếp tục như vậy.
Anh nghĩ muốn cưng chiều cô, nâng niu cô trong lòng bàn tay, anh nhớ tới Tưởng Y Nhiên, cô liền lập tức trở thành không khí.Cô cũng sẽ ghen tỵCô ghen tỵ vẫn là một người chết không nhìn thấy được, không sờ vào được.Hoắc Trì Viễn kéo cô qua, lại lần nữa ném cô lên trên giường, không hờn giận rống to: “Đâu cũng không cho đi!”
“Anh sẽ hung dữ với tôi!”