Vợ Cũ Thật Quyến Rũ

Chương 1765




Chương 1765

“Cậu đính hôn, không phải không cho tớ vắng mặt sao? Cho nên tớ đã về.” Tề Mẫn Mẫn nghẹn ngào nói.

Ninh Hạo đã đi Mĩ du học, Giai Tuệ là người bạn trong nước duy nhất mà cô có.

“Cậu gầy quá.” Vương Giai Tuệ đau lòng nhìn Tề Mẫn Mẫn.

“Trước kia tớ hơi béo, giờ thì vừa vặn rồi.” Tề Mẫn Mẫn mạnh mẽ giữ vững tinh thần cười trả lời.

“Làn quá gầy, gầy đến mức làm cho người ta đau lòng.” Vương Giai Tuệ nhéo nhéo má Tề Mẫn Mẫn, mặt nhăn nhó trách mắng.

Tề Mẫn Mẫn gầy người mỏng như tờ giấy.

“Kỳ thật….người chân chính đau lòng không phải em, mà là ở bên ngoài.” Hoắc Nhiên đi tới ôm thắt lưng Vương Giai Tuệ, bất đắc dĩ nói.

Ở bên ngoài?

Nghe Hoắc Nhiên nói, Tề Mẫn Mẫn lập tức nhìn ra ngoài cửa.

Cửa xe được một người đàn ông trong xe kéo xuống, ánh mắt anh đang ngây ngốc nhìn mình.

“Tiểu Nhiễm, anh cả không dám vào. Anh ấy sợ cậu trốn anh ấy. Cậu thương anh ấy, gặp anh ấy một lần đi. Cậu đi rồi, anh ấy thường xuyên say rượu, dạ dày suýt xuất huyết. Có lời gì mọi người hãy thẳng thắn nói ra, đừng như vậy.” Vương Giai Tuệ nắm tay Tề Mẫn Mẫn, nghiêm túc năn nỉ nói.

Tề Mẫn Mẫn dùng sức rút tay ra, cố ép bản thân phải lạnh lùng.

“Tiểu Nhiễm?” Vương Giai Tuệ hoảng sợ.

“Mình hơi mệt!” Tề Mẫn Mẫn nói xong, nhẫn tâm xoay người lên lầu, bỏ mặc Hoắc Nhiên và Vương Giai Tuệ ở đó.

Gặp mặt rồi thì sao chứ?

Chỉ càng đau lòng thêm thôi.

Cô và anh không có khả năng tái hợp.

Không bằng đừng gặp.

“Tiểu Nhiễm, bạn đừng tàn nhẫn như vậy!” Vương Giai Tuệ lo lắng, hô to với bóng lưng Tề Mẫn Mẫn.

Tề Mẫn Mẫn dừng bước chân.

Tàn nhẫn sao?

Là cô hay số mệnh tàn nhẫn đây?

Cô đã mất đi ông ngoại, mất cả ba, còn có cả bé con nữa…..

Cố nén nước mắt, cô dùng sức cắn môi, kiên định bước lên tầng.

Ngoài cửa, trong xe, Hoắc Trì Viễn đã cắn nát môi, đôi mắt rưng rưng, cực kỳ đau khổ.

Cô vẫn không thể tha thứ cho anh.

Anh đấm vỡ cửa kính xe.

“Anh cả!” Hoắc Nhiên lên xe, bất mãn trách mắng. “Tay anh không đáng tiền nhưng kính xe của em rất quý đó!”

Hoắc Trì Viễn lạnh lùng dựa vào lưng ghế, khàn giọng nói: “Đưa anh về công ty!”