Chương 1687
Trong điện thoại Hoắc Nhiên chỉ nói cho cô biết Hoắc Trì Viễn bị thương nghiêm trọng, không hề nhắc đến Tiểu Trương.
“Tiểu Trương…anh ấy..chị dâu nhỏ, chị nghe xong đừng quá đau lòng.” Hoắc Nhiên lo lắng liế.m môi, “Tiểu Trương mất máu quá nhiều, đã mất rồi.”
“Mất rồi…” Nghe Hoắc Nhiên nói, Tề Mẫn Mẫn thấy hoa mắt, liền té xỉu trong lòng Chu Cầm.
Hoắc Nhiên lập tức đi tới, đỡ lấy Tề Mẫn Mẫn, đưa cô đến cái ghế dựa, ra sức ấn vào huyện nhân trung của cô.
Tề Mẫn Mẫn tỉnh lại lại gào khóc:”Bọn họ đều là vì tôi!”
Nhất định là như vậy!
Cô chính là sao chổi, làm khắc chết mọi người thân cận!
Nghĩ đến Hoắc Trì Viễn sẽ ra sao, dạ dày cô quặn lên đau đớn.
“Thật sự chỉ là ngoài ý muốn.” Hoắc Nhiên ngồi xổm trước mặt Tề Mẫn Mẫn, nắm chặt hai vai của cô, thật sựu nói.
“Ngoài ý muốn… chắc không… chắc không khéo như thế.” Tề Mẫn Mẫn thương tâm rơi lệ.
“Con à, người nào cũng không thể đảm bảo có thể biết được cả đời mình thuận buồm xuôi gió. Tai nạn xe cộ thật sự chỉ là ngoài ý muốn.” Hoắc Hoài Lễ nhìn không được nữa, cũng an ủi Tề Mẫn Mẫn.
Tề Mẫn Mẫn không nói gì nữa.
Cô không muốn tranh cãi biện minh nữa, cô biết bọn họ đều muốn an ủi cô.
Mọi người trong Cố gia đều là người tốt, không hề trách cứ cô.
“Chúng ta cùng cầu nguyện cho Tiểu Viễn bình an.” Chu Cầm nắm tay Tề Mẫn Mẫn, thật sự nói: “Chỉ cần nó bình an, có thể chứng minh tai nạn xe cộ không quan hệ gì với con. Về sau mẹ không nói điềm xấu nữa.”
Tề Mẫn Mẫn gật đầu.
Cô nhắm mắt lại, hai tay tạo thành chữ thập, yên lặng cầu nguyện ở trong lòng.
Không biết là lời cầu nguyện của mọi người ứng nghiệm, hay là do thương tổn của Hoắc Trì Viễn không nghiêm trọng như bên ngoài, anh được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật, đã tỉnh lại.
“Hoắc Trì Viễn!” Nhìn thấy anh tỉnh, Tề Mẫn Mẫn bổ nhào tới, vui mừng khóc.
“Nha đầu, anh dậy rồi.” Hoắc Trì Viễn giơ tay lên, nhẹ nhàng xoa má của Tề Mẫn Mẫn, dùng ngón tay cái lau đi giọt lệ trong mắt cô: “Anh không nỡ để em đi theo anh, cho nên anh phải nhanh chóng thức dậy.”
“Chị dâu nhỏ, nghe thấy không? Chẳng những em không phải điềm xấu, mà còn là phúc tinh của anh ấy. Anh ấy tỉnh lại vì em.” Hoắc Nhiên lập tức nói với Tề Mẫn Mẫn.
Tề Mẫn Mẫn cười rơi lệ.
Chỉ cần Hoắc Trì Viễn bình an là tốt rồi.
“Lão nhị, tiểu Trương…” Hoắc Trì Viễn nhìn về phía Hoắc Nhiên.
Hoắc Nhiên sửng sốt một tiếng, mặt lộ vẻ khó xử.
“Chẳng lẽ cậu ấy đã…” Hoắc Trì Viễn thật sự hỏi em trai.