Vợ Cũ Thật Quyến Rũ

Chương 1672




Chương 1672

“Ba, sao ba có thể nhẫn tâm như vậy, bỏ rơi con mà đi trước?” thật lâu không được Tề Bằng Trình đáp lại, Tề Mẫn Mẫn tuyệt vọng gục xuống người ông, đau khổ hỏi.

“Cô Tiếu, hãy nén bi thương.” Bác sĩ Vương đi tới, vỗ nhẹ lên bả vai Tề Mẫn Mẫn.

“Đừng động vào tôi.” Tề Mẫn Mẫn đẩy tay bác sĩ ra, một lần nữa ôm chặt cơ thể cứng ngắc của ba, bi thương khóc.

Bác sĩ Vương xấu hổ lui ra phía sau, bất đắc dĩ thở dài.

Có lẽ vì là một bác sĩ, sinh lão bệnh tử đã gặp rất nhiều, trái tim ông còn cứng rắn hơn so với người khác. Nhưng khi nhìn thấy Tề Mẫn Mẫn đau khổ, trong tâm ông nổi lên lòng trắc ẩn.

Hoắc Trì Viễn bối rối chạy vào phòng bệnh, nhìn sắc mặt Tề Mẫn Mẫn tái nhợt như tờ giấy, cô đang gắt gao ôm lấy thi thể của ba vợ, không ngừng nức nở.

Anh lập tức chạy tới, ôm cô lên: “Nha đầu, anh đây.”

“Hoắc Trì Viễn!” Tề Mẫn Mẫn khóc nhào vào lòng Hoắc Trì Viễn, “Ba em không chết, anh nói cho em biết ba em còn sống đi, như này chỉ là ba đang đùa em thôi.”

Hoắc Trì Viễn nhẫn tâm lắc đầu.

“Không, không, làm sao có thể… như thế…” Tề Mẫn Mẫn không thể tiếp nhận được sự thật, chết ngất trong lòng Hoắc Trì Viễn.

Hoắc Trì Viễn khẩn trương ôm lấy cô, đặt lên sofa, dùng lực nắm chặt tay cô.

Bác sĩ Vương nhanh chóng gọi y tá, châm cứu cho Tề Mẫn Mẫn.

Qua một lúc lâu sau, cô mới tỉnh dậy.

Cô tỉnh lại liền đẩy Hoắc Trì Viễn ra, chạy đến bên cạnh giường bệnh, đầm đìa nước mắt ngồi sững trên mặt đất.

“ba.” Cô ôm lấy Tề Bằng Trình, không nói gì rơi lệ.

Hoắc Trì Viễn đau lòng ôm lấy cô: “Nha đầu, đừng khóc, để ba an tâm ra đi đi.”

“Không phải phẫu thuật rất thành công sao? Sao có thể đột nhiên lại…” Tề Mẫn Mẫn nghẹn ngào trong lòng Hoắc Trì Viễn.

“Dụng cụ trên người ông Tề bị người khác nhổ ra, chúng tôi nghi ngờ có người cố ý.. đã báo cảnh sát.” Bác sĩ Vương lo lắng nhìn thoáng qua Tề Mẫn Mẫn, thật sự nói.

“Lão Vương, cảm ơn!” Hoắc Trì Viễn thành tâm cảm tạ.

“Ai cũng không hy vọng chuyện xảy ra như thế này.”

“Bác sĩ Vương, ông nói ba tôi bị người khác hại chết.” Tề Mẫn Mẫn lau nước mắt, thần kinh nhìn đối phương.

“Chúng tôi chỉ nghi ngờ. theo camera nhìn thấy cs một người mặc quần áo y tá tiến vào phòng bệnh của ông Tề, không lâu sau đó, hộ lý chăm sóc đặc biệt trở về liền nhìn thấy ông Tề gặp chuyện không may.”

“Y tá? Là ai, nhất định phải điều tra ra.” Tề Mẫn Mẫn lập tức đi lên, gắt gao túm lấy áo dài trắng của Bác sĩ Vương, tâm thần quát lên.

“Không phải người của bệnh viện chúng tôi.” Bác sĩ Vương tiếc nuối nói.

“Tôi muốn xem camera.” Tề Mẫn Mẫn loạng choạng cánh tay của bác sĩ Vương.

“Nha đầu, giao cho cảnh sát.” Hoắc Trì Viễn đi lên phía trước, ôm lấy Tề Mẫn Mẫn, an ủi nói.

“Tôi muốn tra người hại chết ba là ai.” Tề Mẫn Mẫn khóc rống quát lên.