Vợ Cũ Thật Quyến Rũ

Chương 1623




Chương 1623

Hoắc Trì Viễn đau lòng ôm chặt hai tay, hôn nhẹ lên mái tóc cô: “Không sợ!”

Tề Mẫn Mẫn nghe thấy Hoắc Trì Viễn nói vậy thì không kìm được nước mắt, hốc mắt lại ửng đỏ.

Tính mạng ba đang ngàn cân treo sợi tóc, sao cô có thể không sợ chứ?

Nhớ lại ở trước vạt áo của ba là một vũng máu đỏ sẫm, Tiểu Nhiễm càng cảm thấy bất an hơn.

Vì nguyên nhân gì mà cả người ba đầy máu như vậy?

Vì cớ gì mà ba lại té xỉu trong phòng khách chứ?

Cô thật đau lòng.

Cô cảm thấy mình đúng là đồ đen đủi, mẹ chết, ông ngoại chết, bé con mất, ngay cả ba cũng…..

Cô đúng là người mang nghiệp chướng nặng nề nhưng lại để những người thân của cô trả nợ cho cô.

“Sao lại khóc rồi?” Hoắc Trì Viễn đau lòng, đỡ mặt cô, vừa lau nước mắt vừa hỏi.

“Chỉ cân ba sống, em có thể chết!” Tề Mẫn Mẫn đau lòng trả lời.

“Nói linh tinh gì vậy? Em muốn anh và em cùng chết hả?” Hoắc Trì Viễn trầm giọng trách mắng.

“Không cần!” Tề Mẫn Mẫn bối rối lắc đầu.

Hoắc Trì Viễn lại ôm Tề Mẫn Mẫn vào lòng, nhỏ giọng an ủi.

Sau khi được anh an ủi, cảm xúc của Tề Mẫn Mẫn dần ổn định lại.

“”

Nhìn đến bác sĩ Trần đi ra khỏi phòng giải phẫu, Hoắc Trì Viễn lập tức đỡ Tề Mẫn Mẫn dậy, tiến lên phía trước, lo lắng hỏi: “Lão Trần, như thế nào?”

“Bệnh tình đã ổn định lại, nhưng khả năng là tạm thời vẫn chưa tỉnh dậy được.”

“Tạm thời… Vẫn chưa tỉnh lại?” Tề Mẫn Mẫn mờ mịt nhìn bác sĩ Trần, lặp lại lời nói của ông.

Tạm thời, là có ý tứ gì?

“Hoắc Trì Viễn, chúng tôi nhất định sẽ tận lực. Bệnh nhân bị tắc nghẽn cơ tim nghiêm trọng, thậm chí nếu tới chậm thêm một giờ nữa, sợ là sẽ hết cách xoay chuyển.” Bác sĩ Trần thật lòng nói.

“Cảm ơn!” Hoắc Trì Viễn thành khẩn nói lời cảm ơn.

Tắc nghẽn cơ tim?

Vô cùng nghiêm trọng?

Nghe được lời bác sĩ nói,lòng bàn chân Tề Mẫn Mẫn mềm nhũn, suýt chút nữa thì ngã sấp xuống.

Hoắc Trì Viễn khẩn trương đỡ lấy cô: “Nha đầu, bênh tình của ba đã ổn định lại, chỉ là tạm thời vẫn chưa tỉnh dậy thôi. Rồi sẽ tốt thôi! Nhất định sẽ tỉnh lại!”

Tề Mẫn Mẫn nở nụ cười trắng xanh đối với Hoắc Trì Viễn, nhẹ đến nỗi tưởng trừng như hạt bụi phảng phất trong vũ trụ.

Tề Lạc tiến lên phía trước, lòng bàn tay nắm chặt, bất an liếm liếm môi: “Bác sĩ Trần, ba tôi đã tỉnh lại. Đúng không?”

“Chúng tôi đã xây ba giá đỡ tim cho bệnh nhân, tạm thời có thể khống chế được bệnh tình.”

Nghe thấy lời bác sĩ Trần nói, tim Tề Lạc giống như ngừng đập, giống như vừa nhảy từ trên vách núi đen xuống, một loại khủng bố gào thét đang bủa vây lấy cô ta.

Ba không chết?